Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!

Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323423

Bình chọn: 8.5.00/10/342 lượt.

ộ ra ==.), tuy vậy nhưng hôm nay cái dáng đó của
hắn trông thảm quá chứ k ngông nghênh như mọi ngày làm nó phát ghét.Và
đặc biệt nó thấy, k phải nói là hôm nay nó mới nhân ra là lưng hắn to ,
rộng quá nhưng cái lưng ế h khom khom trông lạnh lùng vô cảm như 1 tảng
băng ở Bắc Cực vậy ...

Hắn đi mãi cho tới lúc trời sập tối thì hắn dừng lại trước cửa 1 công viên
nhỏ, trần trừ 1 lúc rồi hắn cũng bước vào trong, nó bước theo.Vì là 1
công viên nhỏ nên dường như chẳng có lấy bóng người nào cả,hắn đặt mình
vào 1 chiếc ghế đá gần đấy , cúi gắn xuống suy nghĩ cái gì đấy mà nó
không biết được, nó chỉ biết rằng có vẻ như hắn đau khổ lắm ...

- Nè, có muốn ăn kem với tui không? - Nó chìa cây kem về phía hắn cùng 1 nụ cười tươi

Nghe thấy tiếng nó, hắn giật mình ngẩng lên ngỡ ngàng

- Ơ, cô....

- Hì! Sao vậy? Kem ngon lắm đó - Nó nhìn hắn cười

Và rồi , bất giác hắn ôm chầm lấy nó, cánh tay chắc khỏe của hắn ôm chặt
lấy nó cư như sợ nó chạy mất vậy, giọng hắn hơi run, hắn khẽ nói với
nó:

- 1 chút thôi....để yên như thế 1 chút thôi....làm ơn....

Đôi vai rộng và to của hắn khẽ run lên như đang sợ hãi 1 cái gì đó.Nó nhẹ nhàng choàng tay ôm hắn và khẽ nói :

- Um, ... đừng lo , rồi mọi chuyện xẽ ổn thôi mà.

1 lúc sau khi hắn bình tĩnh lại thì cũng là lúc hắn rời khỏi bờ vai nhỏ bé của nó.Hắn nhìn nó ,khẽ cười nói:

- Cám ơn nha

- K có gì, nè ăn k? - Nó lắc đầu rồi đưa cây kem cho hắn

Hắn nhận cây kem từ nó, và nó xoay người lại ngồi cạnh hắn trên chiếc ghế đá măm kem ngon lành...

- Này, sao cô biết tôi đang ở đây vậy? - Hắn hỏi

- À! Ta tình cờ gặp mi lúc mi đang cãi nhau với 1 người phụ nữ trung niên quán ăn gì đó ý...ta đi theo mi tới đây , hehe - Nó cười

- Cô nhìn thấy tui cãi nhau với bà ta à? - Giọng hắn trùng xuống

- Ùm, vô tình thui.Mà bà ấy là ai vậy?Mẹ mi hả?Bà ấy đẹp quá - Nó cười hiền

- Bà ta k phải mẹ tôi - Hắn gắt , ánh mắt hắn đầy tự tức giận làm nó thấy hơi sợ

- Tui...tui....tui xin lỗi- Nó rụt dè cúi gằm mặt xuống k giám nhìn hắn

Hắn nhận ra mình cáu với nó là vô lý và nhận ra nó đang sợ.Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nó, hắn nhìn nó nói:

- Tui xin lỗi, tui làm cô sợ hả?Xin lỗi nhé, tại tui k kìm được mình khi nhắc tới bà ta

- Um, k sao, tui k trách cậu đâu - Nó thông cảm với hắn nên cũng khẽ mỉm cười

- Uh, bà ta là mẹ kế của tui còn mẹ tui thì mất cách đây 5 năm rồi - Hắn nhìn nó bằng đôi mắt buồn

Đôi mắt của hắn trông buồn rầu và đâu khổ đến kì lạ khiến lòng nó cũng phải chịu nặng khi nhìn nó.Đôi mắt đó khi hắn buồn, khi hắn nhìn thẳng vào
mắt nó thì cái màu mắt xanh biển kia càng sâu thăm thẳm hơn đến kì lạ
làm tim nó hơi xao xuyến 1 chút.Nó nhận ra, quả thật hắn có 1 đôi mắt
rất đẹp....

- Nè, ổn chứ? - Nó nhìn hắn

- Um...tui k sao - Hắn nhìn nó khẽ cười

- Uh... thực ra tui ngốc lắm (chà chà, nhỏ này hôm nay cũng biết mình
ngốc vô đối cơ đó =~=) , tui k hiểu hết được mọi truyện , đầu óc thì đơn giản thui à.Nhưng... nhưng ta nghĩ nếu mi buồn thì có thể kể ta nghe
mọi truyện cũng được.Vì mẹ ta bảo, nếu có gì buồn phiền thì hãy nói ra
xẽ cảm thấy thoải mái hơn là giữ khư khư trong lòng à - Nó nói

Hắn k nói gì, chỉ nhìn nó thôi, nhìn nó bằng đôi mắt trừu mến nhưng đượm buồn...

- A!Nhưng nếu mi k thích thì thui, k sao đâu Nó đứng dậy

Nó chưa kịp đứng dậy thì đã bị hắn nắm tay kéo xuống ghế ngồi cạnh hắn , rồi từ từ hắn kể cho nó nghe mọi truyện của mình....

- Mẹ tôi mất chưa được bao lâu thì ba tôi lấy bà ta về làm vợ cả chỉ vì
cái lý do là cái chức phu nhân nhà họ Vũ k thể k có chủ được.Lúc đầu,
tôi cứ tưởng bà ta là người tốt nhưng thực tình thì ngược lại. Khi tôi
lớn thì càng ngày tôi càng hiểu ra rằng bà ta lấy cha tôi k phải vì tình yêu mà vì tiền và cả cái gia tài nhà họ Vũ.Bà ta ngoài ăn chơi chác tán với bạn bè ra thì lại tiệc rượu thâu đêm ở nhà chứ chẳng hề ngó ngàng
quan tâm gì tới gia đình cả.Hôm nay, bà ta mượn danh cha tôi gọi tôi ra
là để bắt tôi ký giấy bán căn nhà chính...... - Hắn nói 1 cách đau đớn

- Nhà chính? - Nó k hiểu

- Căn nhà ấy là nơi bố mẹ tui ở trước đây và cũng là nơi thiêng liêng mà k phải ai cũng được đặt chân vào đâu.Gia đình nhà họ Vũ có nhiều nhà lắm
nhưng nhà chính là đặc biệt nhất vì nó còn là nơi thờ tất cả những người đã mất trong gia đình từ xưa nữa mà- Hắn giải thích

- Trời, vậy sao bán được, sao bà ấy lại muốn bán nó đi - Nó nghe xong hoảng luôn

- Vì ba tôi đi vắng rồi, tui được ba cho quyền hành quản lý toàn bộ ngôi
nhà đó.Bà ta biết truyện nên cố tình dùng sức ép bắt tui ký vào đơn bán
nhà của bà ta.Ngôi nhà đó mà bán đi thì số tiền vào tay bà ta đủ để cho
bà ta hay con cháu bà ta trở thành người giàu nhất cả thế giời trong cả
mấy chục năm nữa.Bà ta là người đàn bà tham lam tới mức tôi cảm thấy
khinh bỉ và kinh tởm -


The Soda Pop