
y giờ nó mời để ý , nó nhìn xuống và đập ngay vào mắt nó là cái đầu
gối thấm máu , nó nhìn cái đầu gối 1 cách chăn trối , và rồi:
_OA........OA........OA........A........A..........A....ĐÂU QUÁ......._ Nó hét muốn nổ nhà luôn
_Trời , em ổn chứ? Bĩnh tĩnh anh xem cho nào _Việt lo lắng
_Ặc, thế mà tưởng k đau _ Hắn nản toàn tập
_Hai ơi, cứu em với em chết mất.... chết bi giờ..... đâu wa hai ơi....... _Nó bù lu bù loa cả lên
_Thui được rồi, để tui đi gọi y ta. À ! Việt, xong tui đi có việc chút, có gì cứ gọi điện thoại cho tui nhé _ hắn nói
_Ừ, cứ đi đi tui ổn mà _ Việt cười
Rồi ý tá vào thay băng cho nó và cho hai nó uống thuốc, kiểm tra lại sức
khỏe.Nó thay băng ở chân mà cứ la oai oái vì phải rửa bằng cồn làm cái
bệnh viện muốn nổ tung cái lỗ tai của mấy cô y tá. Sau 1 hồi vật lộn
cùng cái chân của nó cuối cùng thì hơn nửa tiếng đồng hồ cũng xong được. Nó vì ngày hôm nay khóc lắm quá (khóc như mưa luôn) lại thêm lúc nãy
hét vang trời luôn làm nó mệt lử người ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hai nó vừa quay đi quay lại thì thấy nó đã lăn quay ra nằm khò khò ngon
lành rùi, hai nó chẳng biết làm thế nào với nó ngoài nở 1 nụ cười dịu
dàng cho cô em ngốc của mình và đắp chăn cho nó..........
Tầm chiều tối thì hắn quay lại với cả đống đồ ăn trên tay đem vào bệnh viện cho nó và tên bạn thân ...
- Tui mang đồ ăn cho 2 người nè, đồ ăn ở bệnh viện chắc không nuốt nổi - Hắn bước vào
- Suỵt, nó đang ngủ - Việt dơ tay ra dấu với hắn
Nói rồi Việt chỉ tay ra ngoài hành lang rồi bước ra và hắn cũng với dáng ngạo nghễ đó bước ra
- Ổn chứ? - Hắn hỏi
- Ừ, ổn. Giờ cảm thấy thoải mái chứ k như trước nữa à - Việt cười
- Ùm...- Hắn nói
- Mọi thứ ở bang ổn cả chứ? Tui nằm viện như thế này chắc phiền 2 người vất cả rùi - Việt hỏi
- K sao, vẫn ổn mà. Hai người cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi - Hắn cười
- Này, kết nó rồi phải k? - Việt vỗ vai thằng bạn
- Hả? ai?Cậu đang nói vớ vẩn gì thế ? - Hắn giật mình
- Chậc, còn trối à?Nhỏ em tui chứ ai! Việt Anh ý - Việt cười
- HẢ?Ai bảo thế? Tui mà lại đi thích nhỏ lùn đó á?- Nói mà mặt hắn đỏ lựng cả lên
- Ha, tui chơi với cậu bao lâu rồi chẳng nhẽ k hiểu cậu à? Thú nhận đi - Việt vỗ vai tên bạn ngốc nghếch
- Um thì tại cãi nhau tay đôi được với tui chỉ có mình nhỏ "lùn" nên cãi
nhau nhiều làm tui trả biết mình đã quan tâm nhỏ từ lúc nào- Hắn ngập
ngừng nói
- 2 người đang nói chuyện gì vậy? - Nó bước ra tay dụi dụi mắt vì vẫn ngái ngủ
- Ủa, em k ngủ ra đây làm gì vậy?Mau vào giường đi, chân đang đáu đó- Việt bế đứa em gái yêu quý vào giường
- Hai, em đói- Nó nhăn mặt
Câu nói của nó làm cho 2 chàng trai nổi tiếng là không biết cười thì giờ
ngồi ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười hết vậy, làm nó tức điên
phi nguyên 2 cái gối vào mặt 2 người này k thương tiếc
- 2 người cười xong chưa? - Nó cáu
- Rùi, đừng nóng để ta đi lấy đồ cho 2 người ăn- Hắn đang cô nhịn cười
- Nước nè, em uống chút nước trước đi - Việt đưa cốc nước cho cô em gái
Nó uống hết cốc nước rồi ăn sạch phần ăn của nó mà hắn mang tới làm hắn cứ phải gọi là trố hết cả mắt ra ra nhìn nó vì sao mà nó bé thế mà lại ăn
lắm giữ luôn
2 tuần sau nó và hai nó được xuất viện vì mức độ hồi phục nhanh chóng cả
mặt của cả 2 nên bác sĩ đành phải gật đầu cái "rụp" đồng ý cho 2 anh em
nó về nhà. Cũng trong ngày hôm đấy đồ đạc của nó được hai nó cho 1 nhóm
người chuyển về nhà ngay lập tức với lý do mà hai nó nói rất chi đơn
giản mà làm nó sợ lun:
- K về nhà ở thì đừng nhìn mặt anh nữa
1 tuần sau đấy nó đi học lại bình thường nhưng khác là hai nó luôn luôn
đi cùng nó và Anh Việt - hai của nó cũng là người vốn được mệnh danh là
hoàng tử băng giá giờ cười nhiều hơn cùng với nó khiến cho cuộc sống của nó hạnh phúc k có lời nào miêu tả được ...
Buổi chiều, nó tung tăng đi lượn nhà sách và tậu về được mấy bộ manga nên nó vui lắm.Nó nhảy chân sáo trên đường, tay trái cầm túi còn tay phải cầm
cây kem ăn 1 cách ngon lành (Kem là món khoái khẩu của nó đấy ạ, có khi
nó ăn kem thay cơm lun à ==.)
Nó đang đi trên đường thì thấy bóng dáng ai quen quen ở đằng xa, nó tiến
lại gần. Ồ! Thì ra là hắn , hắn đang cãi nhau với 1 người phụ nữ
....um...là 1 người phụ nữ rất đẹp, hắn hất tay bà ta ra rồi đi thẳng 1
mạch chẳng thèm quan tâm tới người phụ nữ bị hắn hất ngã cả ra, nó lật
đật chạy theo hắn. Nó cũng k hiểu vì sao nó lại chạy theo hắn, chỉ biết
bước chân cứ thúc dục tâm trí của nó theo hắn.Hắn k đi moto hay oto mà
lại quốc bộ , hắn đi lang thang mãi từ khắp khu phố này lại sang khu phố khác , cứ đi mà dường như chân hắn cũng chẳng cần quan tâm hắn đang đi
đâu, tới đâu cả.Nó thì cứ lẽo đẽo đi theo hắn lãi từ nãy giờ và hôm nay
nó mới thấy rằng hắn cao thật ế (truyện này cả thế giới cũng biết chỉ
mình nó bây giờ mới ng