Duck hunt
Định Mệnh Không Thể Đổi

Định Mệnh Không Thể Đổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321772

Bình chọn: 9.00/10/177 lượt.

nó đang ngồi ở đó, nó
cũng đang uống rượu.

Nó muốn uống rượu để mong quên đi mọi chuyện, không có Phong hay
Dương.Nó chỉ mong 2 người họ không xuất hiện trong cuộc sống của nó nữa. Phía xa, có 1 chiếc xe màu đen đang dõi theo nó lâu lắm rồi, đó là
người của Dương. Từ khi sau vụ bắt cóc đó, Dương đã âm thầm cho người
theo dõi nó vì anh sợ sẽ có ai hại nó nữa, anh không muốn mất nó.

Nhi nhìn thấy nó thì cô đi đến nói chuyện rõ ràng với nó

- Chào cô- Nhi lên tiếng

- Cô là ai vậy- Nó nói giọng lạnh lùng

- Tôi là hôn thê của Phong, lúc nãy tôi đã thấy anh ấy với cô rồi,
cô..............- Nhi đang nói một nữa thì dừng lại vì từ trước tới giờ
cô rất ít khi nói dối nhưng vì một người không yêu mình mà cô phải làm
một việc cô không muốn

- Tôi phải rời xa anh ấy đúng không?Tôi không dành anh ấy của cô đâu- Nó nói nước mắt tuông ra, tim cô nhói đau rồi bỏ chạy thật nhanh. Nó dừng
lại ở 1 góc phố, tim nó đau lắm, người đứng trước mặt nó lúc nãy không
còn là của nó mà đã là của người khác rồi ư. Nghĩ đến là nó không thể
nào chịu được rồi. Trời bỗng mưa, mưa nhỏ rồi lớn dần lớn dần nó ngước
mặt lên nhìn bầu trời u ám, nước mắt nó hoà vào nước mưa mặn chát. Lạnh
lắm nhưng nó không muốn đi và cũng chẳng biết đi đâu bây giờ. Bỗng phía
sau nó có tiếng bước chân, 1 người con trai đến lấy dù che cho nó. Nó
ngước mặt lên, Phong đang đứng đó nhìn nó, ánh mắt ấm áp đầy yêu thương. Nó tránh đi ánh mắt đó, đứng dạy bước đi nhưng Phong đã kịp thời nắm
lấy tay nó.

- Đừng như vậy với anh mà- Phong nhìn nó

- Chứ anh muốn sao đây, buông tôi ra, trở về với hôn thê của anh đi,
chúng ta chỉ là quá khứ thôi- Nó nói nói từng lời mà tim như có 1 nhát
dao đâm vào tim nó

- Không, chúng ta có thể quay lại mà- Phong nhìn nó

-..................- Nó không nó chỉ im lặng bước đi nhưng Phong đã kéo nó lại, thế là 2 người giằng co với nhau

Vừa đúng lúc đó, 1 giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau nó:

- Thả cô ấy ra- Dương lạnh lùng lên tiếng làm nó và Phong đều quay lại-Cô ấy là của tôi.

- .................- Phong liếc sang nhìn nó- Mày là ai mà xen vào chuyện của tao,tránh xa cô ấy ra nếu không đừng trách

Dương bước tới kéo tay nó ra phía sau lưng mình, nắm lấy cổ áo Phong

- Mày thử nói lại xem

- TRÁNH XA CÔ ẤY RA- Phong nhấn mạnh từng từ, chính lúc này Dương dường
như muốn từ bỏ nhưng nghĩ đến Hằng thì anh lại không muốn mất đi nó

- Được, vậy cứ Ngọc chọn đi- Cả 2 người quay qua phía nó, nó ngước mặt lên hiện rõ nỗi đau và mệt mỏi

- Em không biết, em không muốn chọn, để cho em yên đi, em muốn ở một mình- Nó đứng dậy, lau nước mắt rồi bỏ chạy

Hai người họ muốn đuổi theo nhưng không thể, vì điều nó muốn họ phải tôn trọng thôi, không thể làm khác được

Nó chạy mải, chạy mãi rồi dừng lại ở một con đường vắng vẻ, nó khóc thật nhiều thật nhiều để vơi đi những nỗi đau nó phải gặp, giờ nó nên làm gì đây, nếu cứ kéo dài thế này thì không chỉ nó đau mà cả Phong lẫn Dương
đều đau.Phong từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ bởi me anh đã bỏ
anh đi tìm hạnh phúc riêng cho mình còn Dương thì mất đi người anh ấy
yêu thương nhất là Hằng, nó không muốn làm 2 người họ phải tổn thương
thêm nữa. Họ không đáng phải đau đớn. Còn nó, nó thì sao? Chẳng lẽ nỗi
đau của nó chưa đủ hay sao? Sao bản thân nó lúc nào cũng nghĩ cho người
khác? Bản thân nó là vậy, nhận hết nỗi đau về phía mình để người khác
được vui vẻ, bản thân nó quá cao thượng rồi...Giờ thì đến lúc nó nghĩ
cho bản thân rôi đấy.

Mãi suy nghĩ nó không để ý rằng, có 1 người với bộ dang đáng thương đang nhìn nó, ánh mắt đầy thù hận, nó ngước mặt lên, sửng sốt:

- Hà

- Sao? Chắc giờ cô vui lắm rồi đúng không, cô nhìn tôi đi, chẳng khác gì 1 con ăn mày, ba tôi...ông đấy đã chết vì sốc , cô là kẻ xấu xa, cô là
kẻ giết người, hôm nay tôi phải giết cô để đền mang cho cha tôi- Hà đã
trở thành 1 con rắn độc rồi, lòng căm thì đã chiếm lấy cả con người cô.- 5 năm trước tôi có thể giết cô thì 5 năm sau cô cũng sẽ phải chết dưới
tay tôi

- Cô...cô bình tĩnh lại đi, sai 1 lần cũng đủ rồi đó, cô muốn bản thân mình cứ sai mãi sao

- Tôi không sai người sai là cô, không phải tôi, tao phải giết
mày.......đi chết đi con khốn- Hà nói đầy căm hận rồi nắm lấy tóc nó kéo đi.

Sau khi trở về, Phong cầm sợi dây chuyền
trên tay mà tim anh như vỡ vụn, yêu là đau khổ thế này sao, bỗng sợi dây chuyền rơi xuống đất, tim anh nhói đau hơn bao giờ hết

- Ngọc- Cảm thấy có chuyện gì đó không lành anh vội vàng đi theo hướng
nó đã đi để tìm cô ấy, anh muốn biết chắc cô không có chuyện gì, anh
không muốn mất cô

Đúng như anh nghĩ, đập vào mắt anh là cảnh Hà đang giơ dao định đâm nó,
anh chạy đến giật lấy dao vứt nó ra xa rồi tát vào mặt Hà

- Cô quên những gì lần trước tôi nói với cô rồi sao, mà gia đình cô bây
giờ cũng chẳng còn gì để mất nữa đâu nhỉ, biến đi cho khuất mắt tôi

Hà không nói gì cả,