Polaroid
Định Mệnh Em Yêu Anh

Định Mệnh Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325055

Bình chọn: 9.00/10/505 lượt.

nh.

- Kiểm chứng? Như thế nào?

- Mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường sau đó cùng nhau xuất phát,
nếu hai người đến đầu bên kia cùng một lúc có nghĩa là họ đã cùng nhau
tạo thành một trái tim hoàn chỉnh. Điều đó chứng tỏ họ thực sự là một
nửa của nhau.

- Chúng ta cũng thử đi! - Nó lắc lắc tay hắn, mặt đầy mong chờ.

- Được thôi.

Nó và hắn chọn cho mình một con đường, sau khi nó đếm đến ba thì cả hai cùng xuất phát.

Nó hồi hộp bước từng bước, miệng không ngừng cầu nguyện cả hai sẽ đến đầu bên kia cùng một lúc.

Cuối cùng thì nó cũng đi hết con đường của mình nhưng ở phía đối diện lại không có bóng dáng quen thuộc ấy.

Một chút hụt hẫng, một chút thất vọng nhưng ngay khi nhìn thấy hắn nó lại nở một nụ cười gượng.

- Chắc tại em đi nhanh quá.

- Ngốc! Em tin cái này là thật à?

Gật gật.

- Tình yêu thực sự xuất phát từ trái tim chứ không xuát phát từ việc đi hết con đường này.

Nơi cuối cùng hắn đưa nó đến là ngôi nhà gỗ, lâu rồi nó không đến đây, cảm
giác vẫn quen thuộc như xưa. Không hiểu tại sao nơi này luôn mang lại
cho nó cảm giác bình yên đến vậy.

Ăn bữa tối do chính tay hắn
nấu, nhận được sự chăm sóc ân cần của hắn, một lần nữa nó cảm nhận được
cái cảm giác khi có gia đình là như thế nào.

Bầu trời đêm nay thật nhiều sao, nó ngồi tựa vào vai hắn, hỏi bâng quơ.

- Hy Thần hôm nay em rất vui vì được gặp bố mẹ anh...nhưng nhỡ mẹ anh không thích em thì sao?

- Mẹ chắc chắn sẽ thích mà dù có không thích thì chỉ cần có cái này, mẹ dù có muốn hay không cũng phải thích em.

Hắn vừa nói vừa lấy trong túi ra một sợi dây bạc được xỏ qua một chiếc nhẫn đeo vào cổ nó.

- Đây là...anh đang cầu hôn em à?

- Em chưa đủ tuổi kết hôn đâu nhóc con. Sợi dây chuyền này là mẹ để lại
cho anh, bà dặn sau này nếu anh yêu một cô gái nào đó thật lòng thì hãy
tặng sợi dây này cho cô gái đó.

Nghe hắn nói môi nó bất giác nâng lên tạo thành một nụ cười hạnh phúc, tay đưa lên vân vê chiếc nhẫn.

- Em nghe cho rõ đây. - Hắn đột nhiên trở nên thật nghiêm túc, xoay người nó lại đối diện với mình. - Sợi dây này là chứng minh cho việc em đã
thuộc về tôi, nếu một ngày nào đó tôi không thể ở bên cạnh em hãy coi
sợi dây này chính là tôi...và nếu một ngày nào đó em không cần đến nó
nữa thì em có thể trả lại.

- Anh nói gì kì vậy? - Nó thật sự không hiểu lắm những gì hắn vừa nói.

- Sau này em sẽ hiểu.

Hắn kéo nó vào lòng để nó không nhìn thấy giọt nước mắt vừa rơi ra từ khoé
mắt mình, vòng tay siết thật chặt như đây là lần cuối cùng được ôm nó
trong vòng tay.

"Xin lỗi em, tiểu Di. Cho phép tôi được ích kỉ
thêm một lần này thôi...hy vọng khi không có tôi em sẽ tự tìm được hạnh
phúc cho riêng mình"

Thật mệt mỏi khi phải chờ đợi một người mà bản thân mình đã biết chắc rằng người đó sẽ không quay lại.

Tôi không ngờ rằng buổi tối ở ngôi nhà gỗ ngày hôm đó là buổi tối cuối cùng tôi được ở bên anh. Anh bất chợt biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không một dấu vết, giống như anh chưa từng xuất hiện trong nó vậy. Buổi sáng
trước lúc anh bỏ đi, anh vẫn đưa tôi đến trường, vẫn đặt lên trán tôi
một nụ hôn thay lời tạm biệt như thường lệ. Hôm đó, nụ hôn của anh kéo
dài hơn mọi ngày, ánh mắt anh cũng phức tạp hơn mọi ngày. Vậy mà tôi lại không nhận ra ngay lúc đó. Nhưng...tại sao anh lại rời xa tôi? Chẳng
phải anh đã từng nói bất kể tôi đi đến đâu cũng có anh ở đó à? Còn lời
hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi thì sao? Anh cũng quên luôn rồi à?...

- Cậu không định đi tìm anh Hy Thần à? - Câu hỏi bất ngờ của Hạo Dân vang lên đưa tôi thoát khỏi hàng tá câu hỏi trong đầu kia.

- Tớ sẽ không. Chẳng phải trong phim luôn là nữ chính bỏ đi rồi nam chính đi tìm sao? Vậy thì nữ chính là tớ cần gì phải đi tìm cái tên nam chính bỏ đi không lí do ấy chứ.

Tôi sẽ không đi tìm anh, tôi không
thể tạo cho mình hy vọng rồi lại gieo giắc nỗi thất vọng lên chính mình
bằng cách đi tìm anh. Tôi sẽ khiến cho anh tự trở về bên tôi.

-
Cậu đâu có giống kiểu nữ chính trong phim đâu. Trong phim nữ chính
thường yếu đuối khóc lóc này nọ còn cậu thì mặt lạnh như tiền, thỉnh
thoảng còn dữ hơn bà chằn.

Hạo Dân nói đúng, tôi không giống như vậy. Từ hôm anh biến mất đến nay đã được nửa tháng nhưng tôi không hề
khóc, chỉ là mỗi lúc nhớ anh trái tim tôi lại nhói lên như bị kim đâm và những lúc như thế tôi dấu đi cảm xúc của mình bằng cái vỏ bọc lạnh lùng như tôi vẫn thường làm khi không có anh.

- Mỗi người có một cách thể hiện cảm xúc khác nhau. Tại sao cứ phải khóc lóc vật vã thì mới giống đang đau khổ?

Hạo Dân có vẻ lúng túng trước câu hỏi của tôi, mãi

một lúc sau mới lên tiếng.

- Cái này...tớ cũng không biết trả lời cậu thế nào.

- Vậy để tôi trả lời giúp cho. - Là giọng của Hoàng

Nguyên.

Tôi đưa mắt nhìn ra phía cửa, Nguyên đã đứ