Disneyland 1972 Love the old s
Định Mệnh Em Yêu Anh

Định Mệnh Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324794

Bình chọn: 9.5.00/10/479 lượt.

anh, càng
không thể rời xa anh nhưng hình ảnh chị ấy trong tim anh là quá
lớn...em...phải làm thế nào...để thay thế hình bóng ấy?"

Tia nắng yếu ớt của buổi sáng mùa đông đậu lại trên cửa sổ, nhảy nhót trên ô cửa kính còn đọng lại chút sương đêm, chiếc Dreamcatcher được treo cạnh cửa sổ, mấy cái lông vũ màu tím phản xạ với ánh nắng phát ra tia sáng
lấp lánh. Nó gục đầu trên vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, một tay vẫn đang giữ chặt vạt áo hắn. Bên cạnh, hai mắt hắn cũng nhắm
chặt, khuôn mặt lạnh lùng pha chút mệt mỏi.

- Nắng ấm xa dần rồi...nắng ấm xa dần rồi...

Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông khiến nó giật mình tỉnh giấc, tay khuya khoắng tìm điện thoại.

- Alo! Đứa nào đấy?

- Ớ hình như nhầm máy. - Đầu dây bên kia có vẻ hoảng hốt khi nghe thấy giọng nó.

- Đứa nào thế? - Còn nó thì nạt lại bằng chất giọng vẫn còn ngái ngủ pha lẫn bực tức.

- Đây có phải máy của Hàn Hy Thần không?

Nó hít một hơi đang định mắng cho người ở đầu dây bên kia một trận thì
chiếc điện thoại đột ngột bị lấy đi, kèm theo đó là giọng nói trầm lạnh.

- Tôi đây! Có chuyện gì?

-...

Hắn bỗng liếc về phía nó còn đang mơ mơ màng màng, môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ.

- Là bạn gái, có gì nói đi.

-...

- Tùy cậu...muốn làm gì thì làm.

Sau đó hắn cúp máy, quay trở lại giường, nhìn khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ
của nó môi khẽ mỉm cười. Thật là cả lúc ngủ vẫn muốn dọa người.

Nó đưa đôi mắt mơ màng nhìn hắn, giọng uể oải:

- Hôm nay nghỉ học nhé em muốn ngủ tiếp.

- Ừm! Em ngủ tiếp đi tôi ra ngoài một lát.

Chỉ chờ có thế cả người nó đổ ụp xuống giường, hai mắt khép chặt lại.

- Cạch!

Ngay khi cửa phòng được đóng lại, nó vội vàng bật dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng.

Bước ra khỏi cổng thì đã thấy xe của mình đỗ sẵn ở đấy, một tên đàn em đứng
ngay cạnh chiếc xe chờ để mở cửa cho nó. Vừa nhìn thấy nó tên đàn em
liền cúi đầu chào rồi nhanh chóng mở cửa xe cho nó.

- Đi theo
tín hiệu của máy định vị trên bản đồ. - Khuôn mặt nó trở nên lạnh băng
không chút cảm xúc, ra lệnh cho tên đàn em bên cạnh.

- Chuyện cậu đi cùng tôi không ai biết chứ?

- Không ạ! Em đã làm theo đúng những gì chị dặn.

- Ừm! Sau hôm nay cậu sẽ được giao quyền quản lí một trong những địa bàn tôi đang phụ trách.

- Cảm ơn phó bang chủ!

Chiếc Audi A7 dừng lại phía sau khu công trình bỏ hoang, tín hiệu của máy
định vị phát ra từ bên trong khu công trình này. Nó cùng với tên đàn em
đi bộ vào trong, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Đi được một đoạn
nó nghe thấy tiếng người đánh nhau, nhanh chóng đi về phía phát ra âm
thanh, nó nhìn thấy hắn đang đứng ở giữa đám đàn em, dáng cao dong dỏng, quanh người tỏa luồng khí lạnh đến rợn người, bên cạnh còn có một người mà nó cũng biết - Hoàng Nguyên.

Trước mặt hai người họ còn có
một người nữa đang quỳ rạp xuống đất, hai vai không ngừng run lên bần
bật. Nó cẩn thận bước đến nấp sau bức tường cách chỗ hắn không xa, mắt
nhìn qua lỗ hổng trên tường.

- Mày còn nhớ những gì mình gây ra
tại con đường phía trước khu công trình này vào hai năm trước không? -
Hoàng Nguyên giọng đầy tức giận khác hẳn mọi ngày.

- Chuyện...chuyện gì chứ? - Tên đang quỳ dưới đất lắp ba lắp bắp, khuôn mặt sợ sệt ngẩng lên nhìn hai người kia.

- Mày không nhớ? - Hắn gằn giọng hỏi, bầu không khí xung quanh trở nên thật đáng sợ, những người xung quanh không lạnh mà run.

Tên đang quỳ kia mặt tái mét, vai càng run rẩy mạnh hơn, miệng lắp bắp như sắp hết hơi.

- Tôi...tôi nhớ...nhớ...rồi. Hai...hai năm trước...tôi...đã...đã đâm...đâm phải...một cô gái...trong...trong lúc...say rượu.

"Hai năm trước...không lẽ...cô gái đó là Tử Di"

Nó lặng người nhìn về phía hắn, đôi môi tái nhợt, hắn...là đang trả thù
cho Tử Di sao? Hai năm qua vẫn luôn tìm kiếm người đã gây ra tai nạn,
tại sao còn đổ tội cho đại tỷ trong khi hắn biết người gây ra cái chết
cho Tử Di không phải chị ấy. Trong tim hắn luôn có hình bóng của Tử Di,
hắn làm mọi chuyện vì cô ấy...vậy nó rốt cuộc là gì đối với hắn, liệu
rằng nó có được ở trong một phần nào đó của trái tim hắn không?

Cả người như bị trút hết sức lực, nó phải vịn tay vào tường để không bị
ngã, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía hắn, trái tim đau nhói từng cơn.

- Các...các người...định...định làm gì tôi?

- Hừ! Có gan làm, có gan chạy trốn lại không có gan chịu tội sao? - Hoàng Nguyên lạnh giọng nói, tay xoay xoay chiếc côn tam khúc.

- Tôi...tôi...

- Bụp!

Chưa kịp nói hết câu tên đó đã bị đá cho một cú trời giáng vào mặt, bật ngửa ra sau. Và liên tiếp bị giáng những cú đá đầy giận giữ vào người, đau
đớn mà hét lên vô cùng thê thảm. Hoàng Nguyên thấy vậy vội nhảy vào kéo
hắn ra.

- Cậu đánh nữa sẽ gây ra án mạng đấy. <