XtGem Forum catalog
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324973

Bình chọn: 9.00/10/497 lượt.

ướng dẫn cho cậu ta.” Rồi bảo lại tôi: “Tiểu
Triệu, ở đây Bạch Lâm phụ trách sắp xếp kế hoạch, cậu phải theo cô ấy
học hỏi cho quen nghiệp vụ.”

“Vâng.” Tôi khẽ gật đầu, suýt nữa thì bật cười ha hả. (Tôi nhất định sẽ theo nàng học hỏi “nghiệp vụ” cho thật tốt…)

Khả năng thích ứng của tôi vẫn luôn rất tốt, đặc biệt ở nơi âm thịnh dương
suy như phòng Thu mua này, tôi nhanh chóng hòa đồng được với mọi người
(mà chủ yếu là các đồng nghiệp nữ). Tính cả tôi thì phòng Thu mua có tất cả mười một người, bảy nữ bốn nam. Ngoài tôi ra còn ba anh con trai
nữa. Một anh họ La, biệt hiệu La già. Vừa nhìn đã biết ngay là người lọc lõi, tinh ranh, đồng thời cũng là một con sói háo sắc. Mọi người tuy
gọi anh ta là La già, nhưng hẳn anh ta vẫn tự nghĩ mình là ngựa, bởi làm thu mua nên anh ta thường phải chạy đây đó khắp cả nước, gần như nơi
nào cũng đặt chân tới rồi. Nickname trên mạng của anh ta là cái gì mà
“Trưởng ban Ủy ban kiểm định gái trinh”, theo anh ta nói thì là, chỉ cần anh ta liếc mắt qua một cái cũng đủ biết cô có còn là gái trinh hay
không.

Còn lại hai anh trai nữa, một người họ Đỗ, điển hình cho
loài người nhỏ mọn, keo kiệt. Tôi rất không thích loại người này nên
cũng không qua lại với anh ta mấy. Người kia là Lão Trương, nhìn có vẻ
hiền lành nhút nhát, nhưng thực ra càng là loại người này mới càng nguy
hiểm, nên tôi cũng không dám tùy tiện dây vào.

Bảy đồng nghiệp nữ đều là thiếu phụ. Thực ra nói họ đều là thiếu phụ thì cũng hơi quá, bởi trong số đó có một chị đã bốn mươi tuổi,phải là chị già thì đúng hơn.
Chị già tên Trần Hữu Dung, lần nào nhìn thấy tình trạng vòng một của chị ta, tôi đều nghĩ: cái đó của chị ta hẳn có thể vắt ra sau lưng không
chừng. Xem ra người xưa nói chẳng sai chút nào: vô dục tắc cương, hữu
dung nãi[2'> đại...

[2'> Ý gốc: có lòng bao dung lớn, không muốn
lại được; ở đây cố ý chơi chữ, “nãi” đồng âm thành ra: Hữu Dung có ngực
lớn (nãi: ngực).

Trong sáu “cô em” còn lại, hai cô đã ly hôn, hai cô khác chưa kết hôn, nhưng đã sống cùng bạn trai, suốt ngày cứ chồng
ơi chồng à, haiz, khi nào các cô bị đá rồi thì sẽ biết, tiếng chồng
không thể gọi bừa vậy đâu. Còn có một người phụ nữ đích thực của gia
đình nữa, có điều tướng mạo chị thì tôi không dám khen ngợi. Người còn
lại chính là Bạch Lâm, nhưng nàng thuộc loại khác, quả phụ, loại hiếm
hoi may mắn mới gặp...

Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với mọi
người, tên chị gái phó giám đốc! Chị ta tên Tưởng Nam, Nam chứ không
phải Ran trong Asakawa Ran.

9.

Thoắt cái
tôi đã chuyển sang phòng Thu mua được hơn nửa tháng, tuy đã nhanh chóng
quen thân với những người khác, nhưng tiến triển bên phía Bạch Lâm vẫn
khá chậm. Nàng trước sau đều tỏ vẻ chưa từng biết tôi, làm tôi một dạo
cứ băn khoăn không hiểu có phải hôm đó nàng bị ma nhập nên mới mất sạch
trí nhớ thế không?

Hơn nữa nàng cũng khá cô lập, có thể bởi nàng
là quả phụ. Nàng hiếm khi nói chuyện với người khác, hệt như Tưởng Nam,
mặt mày lúc nào cũng lạnh tanh. Nhưng vẻ lạnh lùng của nàng khác với
Tưởng Nam, ở Tưởng Nam là cái lạnh kiêu ngạo không ai lọt nổi vào mắt,
còn ở nàng là cái lạnh trầm mặc, dịu dàng.

Sự lạnh nhạt của Bạch
Lâm khiến tôi hết sức bứt rứt, chỉ muốn hỏi thẳng xem nàng còn nhớ
chuyện xảy ra trong thang máy đêm hôm đó hay không? Nhưng tôi luôn cố
kiềm chế, mẹ kiếp, để xem nàng còn bày trò mất trí nhớ này tới bao giờ.

Nghĩ vậy, tôi bắt đầu không chú ý tới Bạch Lâm nữa, chuyển sang nhiệt tình chu đáo với cánh chị em còn lại trong phòng.

Một buổi chiều nọ, mọi người trong phòng đều rảnh rỗi không có việc gì làm, phó giám đốc Tưởng Nam đã ra ngoài đi họp, chẳng còn ai quản chúng tôi
nữa. Thế là bắt đầu tán hươu tán vượn. Mở đầu là bàn về phim Hàn, tôi
vừa mở miệng chê “Nàng Dae Jang Geum” không hay, lập tức đã bị cả đám
người xúm vào công kích, mấy mỹ nữ đều mắng tôi không hiểu gì về nghệ
thuật.

Buôn chán chê, chủ đề chuyển từ phim ảnh sang mạng
Internet. Vừa nhắc đến mạng mọi người liền bàn ngay đến mấy kiểu hình
mẫu như chị Phù Dung, làm tôi không nhịn được cười. Tôi nói với Trần Hữu Dung (chính là chị gái ngực khủng ấy): “Chị Dung, có hứng hai chị em
mình cùng lên mạng lăng xê, em giúp chị, đảm bảo chị còn nổi hơn cả chị
Phù Dung!”

Trần Hữu Dung nghe xong liền bật cười: “Chị làm sao
trẻ trung bằng chị Phù Dung, muốn lăng thì cậu phải lăng Tiểu Chu ấy!”
Tiểu Chu là một trong hai thiếu phụ đúng chuẩn của phòng Thu mua, tên
đầy đủ là Chu Tĩnh, dáng người cao ráo, mặt mũi cũng khá dễ coi.

“Thế thì chị nhầm rồi.” Tôi cố ý nhìn chăm chăm vào ngực chị ta, nói: “Chị
biết chị Phù Dung dựa vào cái gì mà hot thế không? Chẳng phải là nhờ hai quả bóng chuyền trước ngực chị ta sao? Điểm này thì chị hơn đứt chị Phù Dung, của chị hẳn hai quả bóng rổ ấy chứ! Chu Tĩnh hai quả bóng bàn thế kia, có lăng mấy cũng không hot!”

Vừa dứt lời thì tôi đã hứng
trọn vô vàn lời chửi rủa, nhưng chửi thì chửi, mấy chị gái lại càng cười tợn. Tôi nói tiếp: “Đã có chị Phù Du