
n thu mua đậm “màu” như thế, không có ô dù thì đừng mơ.
Tuy vậy, nhụt chí thì nhụt chí, để có thể gặp lại nàng tôi vẫn cứ đi đăng
ký. Lúc đăng ký tôi dò la được thêm chút thông tin. Hóa ra lần này tuyển thêm nhân viên là vì phòng Thu mua xảy ra một vụ việc. Trưởng phòng Thu mua cũng một nhân viên nhận hối lộ, bị người ta tố giác lên tổng công
ty. Kết quả cả hai cùng bị sa thải, trên tổng công ty còn đặc biệt cử
xuống một phó giám đốc kiêm chức trưởng phòng Thu mua, lần tuyển dụng
này, chính là chỉ thị của phó giám đốc mới.
Đã là tuyển dụng thì
bắt buộc phải có thi thố. Không ngờ lần này lại làm cực kỳ nghiêm chỉnh, đầu tiên là thi viết, sau là phỏng vấn. Tôi qua bài thi viết rất nhẹ
nhàng cũng vì nghĩ tới nàng đang ở phía trước đợi mình, nên tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Người đăng ký đợt này rất đông nhưng chỉ có năm người
qua được bài thi viết, tôi chính là một trong năm người đó. Trong phút
chốc, cơ hội được cùng làm việc với nàng đã tăng lên 20%, khiến tôi vô
cùng hỉ hả.
Vòng phỏng vấn, tôi được xếp thứ ba, rất tốt, không
phải đầu cũng chẳng phải cuối. Đến lượt mình, tôi hùng dũng bước vào
phòng phó giám đốc. Nhưng vừa đặt chân vào phòng, trong tôi đã chỉ còn
lại sự kinh ngạc khôn cùng.
Đứng trước mặt phó giám đốc, tôi chỉ có một ý nghĩ: Sao nhìn người này quen thế nhỉ? Tôi đã gặp cô ta ở đâu rồi?
8.
Phó giám đốc là nữ, tầm trạc tuổi Bạch Lâm, cũng là kiểu thiếu phụ chuẩn mực. Nhìn trông rất quen, như thể từng gặp ở đâu rồi.
Tôi lục tìm trong đầu hồi lâu mới sực nhớ ra: Đúng rồi! Chẳng trách sao mà
quen thế, phó giám đốc nhìn rất giống nữ diễn viên phim sex Nhật,
Asakawa Ran! (Chính là Asakawa Ran trong câu: “Làm người không biết em
Ran, có xem hết sex cũng là uổng công” vẫn lưu truyền giang hồ! Và cũng
chính là Asakawa Ran nữ thần phim sex một năm quay 212 bộ phim cấm!)
Bất giác, từng thước phim kinh điển của Asakawa Ran tôi từng xem cứ lần lượt hiện ra trong đầu.
Tôi đứng đờ người tại chỗ, phía kia phó giám đốc lên tiếng hỏi: “Cậu là
Tiểu Triệu thuộc phòng Phát triển?” Giọng nói thật lạnh lùng. Tôi giật
mình sực tỉnh, ấp úng trả lời: “Vâng, vâng.”
Phó giám đốc nhíu
mày, sau đó bắt đầu hỏi tôi một số câu. Tâm thần tôi bất định, toàn nghĩ đến mấy đoạn phim của Asakawa Ran, nên trả lời chẳng ra đâu vào đâu.
Cuối cùng phó giám đốc mặt lạnh tanh bảo tôi ra ngoài, chẳng thể đoán
nổi chị ta có vừa ý tôi không.
Tôi vừa bước ra vừa thầm cười
khẩy: “Hừm, chị chớ đóng kịch trước mặt tôi, từng bộ phận, vị trí trên
cơ thể chị, tôi đây đều đã nhìn chán chê không biết bao nhiêu lần rồi!
Phỏng vấn xong, tôi chẳng ôm hy vọng gì. Thực ra ban đầu đã chuẩn bị rất chu
đáo, nào ngờ giữa đường lại mọc ra một Asakawa Ran, làm tinh thần tôi
náo loạn hết cả. Xem ra chuyện vào làm ở phòng Thu mua đến tám phần là
trượt rồi.
Quay lại phòng Phát triển làm tiếp việc của mình, tôi
không khỏi chán chường. Dẫu sao, lần phỏng vấn này không phải công cốc,
ít nhất cũng được tận mắt trông thấy Asakawa Ran bằng xương bằng thịt.
Nhớ lại thì, phó giám đốc còn trắng hơn Asakawa Ran một chút, khí chất
lại càng vượt xa em Ran. Có điều, vẻ lạnh lùng và thái độ cao ngạo chẳng coi ai ra gì thật khiến người ta cực kỳ khó chịu. Chắc hẳn trông bộ
dạng ngờ nghệch của tôi trong văn phòng, 100% không lọt nổi mắt chị ta.
Cứ ngỡ lần này mưu đồ tiếp cận người đẹp thế là hết, không ngờ hôm sau
người ở phòng nhân sự gọi điện tới thông báo tôi đã qua phỏng vấn. Tôi
không kìm nổi phấn khởi, nhưng vẫn cảm thấy không có lý nào. Tới khi có
lệnh điều động từ trên xuống, nói rằng tôi chính thức trở thành người
của phòng Thu mua, bây giờ tôi mới tin hoàn toàn.
Lần thứ hai gặp nàng phó giám đốc cực giống Asakawa Ran, vẫn bộ dạng lạnh băng ấy, chị
ta nói, lý do tôi được nhận lần này, hoàn toàn không phải bởi tôi quá
xuất sắc, mà chỉ vì những người khác còn tệ hại hơn tôi.
Nhìn
dáng vẻ bề trên cao vời vợi của chị ta, tôi thật sự muốn hỏi xem liệu
chị ta có biết Asakawa Ran hay không. Tuy nhiên vì miếng cơm và người
phụ nữ tôi yêu, đương nhiên tôi không thể thốt ra câu đó. Cũng phải nói
rằng, lần này gặp lại mới thấy phó giám đốc và Asakawa Ran có khá nhiều
điểm khác biệt. Chị ta cao hơn Asakawa Ran nhiều, khoảng chừng một mét
sáu lăm gì đó, chân rất dài, so với đôi chân vòng kiềng của em Ran quả
là một trời một vực. Còn nữa, số đo ba vòng của chị ta tuyệt đối hơn đứt em Ran, ít ra cũng phải ngang ngửa Veronica[1'>.
[1'> Tên tiếng Anh của một nữ diễn viên Đài Loan.
Chị ta giáo huấn tôi một hồi trong văn phòng, rồi dẫn tôi tới phòng lớn gặp các đồng nghiệp trong phòng Thu mua. Đến lượt được giới thiệu với Bạch
Lâm, tôi cố ý nhìn nàng chằm chằm khiêu khích, hừ, không ngờ nàng lại
làm bộ chẳng hề quen biết tôi. Đây quả là một đòn công kích không nhẹ.
Đang rầu lòng, không ngờ phó giám đốc giới thiệu tôi với mọi người xong
liền nói với nàng: “Bạch Lâm, Tiểu Triệu vừa chuyển tới từ phòng Phát
triển, về sau cô cố gắng h