Old school Easter eggs.
Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323642

Bình chọn: 7.00/10/364 lượt.

ế Lâm vẫn thản nhiên:

− Không! Mình đang sống chung với người anh họ. Ba má mình mất đã lâu rồi.

Thấy Quế Lâm và Hồng Loan nói chuyện với nhau có vẻ thân thiện, Chí Văn lên tiếng:

− Hồng Loan và Quế Lâm nói chuyện tiếp đi. Thầy xuống tắm nhé!

Quế Lâm không nói gì. Còn Hồng Loan thì nhanh nhẩu:

− Vâng, thầy cứ đi tắm đi! Tụi em ở đây nói chuyện với nhau được rồi.

Nhìn sang Quế Lâm, Chí Văn hỏi lại:

− Quế Lâm không muốn tắm nữa sao?

Quế Lâm lắc đầu:

− Dạ thôi. Em không tắm nữa đâu ạ. Em ở đây chờ mấy đứa bạn được rồi.

Thấy Quế Lâm từ chối, Chí Văn đành chạy xuống biển một mình. Bóng anh càng lúc càng lẫn vào những người đang tắm.

Hồng Loan tiếp tục câu chuyện:

− Anh họ của bạn có khó tính lắm không?

Nãy giờ nói chuyện với Hồng Loan, Quế Lâm chợt nhận ra Hồng Loan quá tự
nhiên thành ra đôi khi có phần kém lịch sự, nhất là lại cứ hỏi nhiều
chuyện về đời tư của người khác. Tuy nghĩ thế nhưng Quế Lâm không nói
ra, cô trả lời qua loa:

− Ông anh họ của mình không dễ cũng không khó. Ổng bình dân lắm.

Hồng Loan được dịp, cô hỏi phăng tới:

− Ở nhà chỉ có hai người thôi sao?

Quế Lâm gật đầu:

− Vâng. Chỉ có mình với anh Bảo thôi.

Hồng Loan hỏi như quan tâm:

− Ủa! Chứ ba má của anh Bảo cũng mất rồi sao?

Quế Lâm tư lự một chút, rồi cô bất đắc dĩ bịa chuyện để trả lời Hồng Loan:

− Anh Bảo vẫn còn mẹ, nhưng bác ấy khó tính lắm, chỉ thích sống một mình mà thôi.

Câu chuyện diễn ra theo hướng mà Quế Lâm không thích lắm, bởi cô không
muốn cho bất kỳ ai biết những chuyện riêng tư của mình, cô cũng không
thích có ai đả động đến chuyện đó. Từ xa, đám bạn của Quế Lâm đang kéo
lên bờ và đưa tay vẫy vẫy cô. Mỉm cười, Quế Lâm vẫy tay lại rồi nói với
Hồng Loan:

− Hồng Loan vào tắm nước ngọt chưa, đi với tụi mình luôn!

Hồng Loan thấy nhóm bạn của Quế Lâm không thích hợp với mình lắm nên từ chối luôn:

− Quế Lâm vào tắm trước đi. Mình ở đây đợi mấy người bạn lớp mình được rồi.

Đứng lên với chiếc khăn quấn kín người, Quế Lâm chào:

− Mình đi nhé!

Hồng Loan gật đầu:

− Vâng.

Bóng của Quế Lâm đã mất hút sau bãi cát. Chỉ còn lại một mình, Hồng Loan ngồi suy nghĩ lại về hành động của mình lúc nãy, về những tấm ảnh mà cô đã chụp mà lòng tự hỏi không biết những việc mình làm như thế này có
đúng hay không?

Nhưng rồi chợt nhớ đến gương mặt Bách Điệp, những nỗi ray rứt trong lòng Hồng Loan chợt tan biến hết, chỉ còn lại sự thích thú khi nghĩ đến
những xấp tiền mà Bách Điệp sẽ đưa cho cô.

Hôm nay Hoài Bảo về nhà rất sớm, nét mặt lại hầm hầm đầy vẻ khó chịu.
Thấy Quế Lâm đang đi từ nhà bếp lên, tấm tạp dề còn quấn phía trước vì
cô đang làm bếp, Hoài Bảo rít giọng:

− Cô ngồi xuống đây!

Quế Lâm hết sức ngạc nhiên khi thấy cử chỉ của Hoài Bảo hôm nay. Cô
không biết mình đã làm điều gì sai khiến gương mặt của anh trông dễ sợ
đến như vậy. Thắc mắc nhưng cô vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện
với anh.

Giọng Hoài Bảo chua chát:

− Cô muốn gì thì cứ nói thẳng với tôi, đừng có lén lút mà đi làm những
chuyện tồi tệ như vậy. Tôi đối xử với cô càng tốt bao nhiêu thì khi biết được chuyện này, tôi càng cảm thấy hối hận bấy nhiêu.

Nghe Hoài Bảo nói như vậy, Quế Lâm ngạc nhiên vô cùng. Cô nghĩ đi nghĩ
lại cũng nghĩ không ra rằng mình đã làm chuyện gì sai trái nghiêm trọng
đến như vậy. Cô liền hỏi anh:

− Em nhớ là em đâu có làm gì sai đâu. Đi học về là em chỉ ở nhà thôi. Em cũng đâu chơi thân với ai, đâu có la cà đi đâu mà xảy ra chuyện gì
khiến anh nổi giận?

Nhìn gương mặt bình thản, vô tội của Quế Lâm, Hoài Bảo cố tình nhắc nhở:

− Cô có nhớ những ngày đi Vũng Tàu hay không?

Quế Lâm ngẩn ngơ:

− Có! Nhưng em đâu có đi chơi với ai đâu. Em chỉ tắm biển với đám bạn thôi mà.

Hoài Bảo lại gằn giọng:

− Tắm biển sao không ý tứ gì hết, để cho người ta chụp hình lén mình chứ.

Nói xong, anh lấy từ trong cặp táp ra một xấp ảnh chụp, quẳng lên bàn với nét mặt khó đăm đăm.

Quế Lâm chầm chậm lấy xấp ảnh trên bàn xem từng tấm, càng xem mặt càng
biến sắc. Đây là những tấm ảnh chụp cô với Chí Văn, tấm thì Chí Văn nhìn cô cười đùa thân mật, có tấm thì Chí Văn bám vào phao bơi của cô như
một đôi tình nhân, còn tấm khác thì Chí Văn đang đẩy phao của cô, lại
còn những tấm ảnh chụp hai người đang từ dưới biển đi lên làm Quế Lâm
hoa cả mặt. Cô lẩm bẩm:

− Thế này là thế nào? Em không hiểu!

Hoài Bảo cười khan:

− Dễ hiểu quá mà! Em thân mật với người khác, đẹp đôi quá nên người ta
chụp lại làm kỷ niệm mà – Với đôi mày chau, anh nói tiếp – Cô thử nghĩ
xem, cô đã là một cô gái có chồng, làm như thế này là đúng hay sai chứ?

Oan ức quá mà không có cách bày tỏ, nước mắt Quế Lâm đã tràn khỏi mi:

− Em không cố ý làm thế. Em nhớ là khi em đang t