
ao em nhỏ tuổi hơn chị mà cứ thích ăn nói trống không thế?
- Vì Mai lùn tịt! Lùn như thế thì làm chị với ai?
- Với những người kém tuổi hơn, Ánh ạ! Chả nhẽ hồi nhỏ Ánh chưa từng được dạy phải ăn nói lễ phép với người lớn tuổi hơn hay sao? Người ta sinh ra cái tuổi tác là để phân biệt cách xưng hô với nhau chứ không phải nhìn ai cao ai thấp mà gọi tên Ánh ạ. Nói như Ánh há chẳng phải em cũng có thể gọi một đứa cấp một, cấp hai là anh là chị vì nó cao hơn em vài cm sao? Bọn trẻ con dạo này cũng lớn nhanh lắm. Buồn cười thật đấy!
Tôi vừa nói vừa cười, chất giọng vẫn đều đều và bình tĩnh, không hề tỏ
vẻ căng thẳng nhưng mặt cái Ánh thì đã bắt đầu đanh lại. Có lẽ nó cũng
đủ thông minh để hiểu được ẩn ý sâu xa trong những lời mà tôi ngầm nhắc. Mặc dù vậy, lúc đó con bé cứng đầu ấy vẫn nhất quyết không chịu gọi tôi là chị, cho đến buổi tối cuối ngày hôm ấy…
………………
- Mọi người ơi! Hôm nay chúng mình lại bùng ăn tối nhé!
Hơn năm giờ chiều, khi tất cả mọi người đều đang mệt lử vì mấy bài tập
trận dàn binh bố bận vừa được học chiều nay thì cái Ánh lại bất ngờ xuất hiện với khuôn mặt không thể hớn hở hơn. Vội vàng lay mọi người dậy, nó nói.
- Mọi người dậy đi tắm rồi ăn mặc đẹp cả đi! Hôm nay chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng. Có người khao nhé!
Mặc dù đang uể oải, nhưng chỉ cần nhắc đến thức ăn là đứa nào đứa nấy
cũng đều sáng bừng hai con mắt. Nhất là tôi, sau khi vừa nghe thấy tiếng gọi tình yêu đang tìm đến bụng mình thì chân cũng như tay lập tức bật
dậy hết cả.
- Gì đấy! Ai mời đấy!
- Một anh đang theo đuổi Huyền, chị Mai ạ! Hôm nay là sinh nhật của Huyền mà!
- Ô… hôm nay là sinh nhật Huyền à!
Trước sự nhiệt tình của Ánh, cái Huyền không nói gì, chỉ mỉm cười bẽn
lẽn. Thì ra hôm nay là sinh nhật của Huyền mà cả phòng tôi ngoài cái Ánh ra thì cũng chẳng ai biết. Chưa kịp chuẩn bị được gì cho em ấy, chúng
tôi cũng thấy hơi ái ngại đôi chút.
……..
Chiều tối hôm ấy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, trang điểm
xong xuôi, mấy đứa liền xúng xính váy áo ríu rít chạy ra phía ngoài cổng trường để xem mặt anh chàng đang theo đuổi Huyền. Wow! Anh ấy nhìn có
vẻ già dặn và thành đạt hơn tôi nghĩ. Đón Huyền vào trong chiếc ô tô
riêng của mình, sau đó anh ấy lại tiếp tục gọi thêm một chiếc taxi nữa
để chở nốt mấy người còn lại đi cùng.
Ban đầu, cái Ánh vốn định cho xe đi xa xa một chút để tìm quán ăn ngon,
nhưng cuối cùng thì chúng tôi lại nghĩ lại- ăn ở gần vẫn hơn. Giờ giới
nghiêm là tám giờ tối, trong khi bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, thế có
nghĩa là chúng tôi chỉ còn có hai tiếng để ăn mừng sinh nhật. Chọn một
nơi đơn giản gần trường để tiện bề quay xe về thì vẫn an toàn hơn.
Bởi vậy mà cuối cùng, xe của chúng tôi chỉ dừng lại cách trường độ tầm
vài trăm mét- tại một nhà hàng ngay phía ngoài đường lớn. Mặc dù thực
đơn ở đây không có gì đặc biệt, nhưng vẻ khó chịu của cái Ánh thể hiện
với mấy người nhân viên trong cửa hàng khiến chúng tôi cũng không khỏi
ái ngại. Thời gian chờ đợi nhà bếp chế biến thức ăn cũng khá lâu khiến
chúng tôi cứ phải ngồi nhấp nhổm không yên vì những cuộc điện thoại gọi
đến dồn dập từ chị My- một người chị lớn tuổi hơn ở trong lớp.
Nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp, đứa này cứ đùn đẩy đứa kia, không
ai dám nghe điện. Cuối cùng, vẫn là Ánh mạnh dạn cầm lấy chiếc điện
thoại, tiếng chị My phát ra từ đầu dây bên kia vô cùng sốt sắng.
- Các em đi đâu mà gọi mãi không về thế? Đến giờ ăn rồi. Trung
đội mình thiếu nhiều người quá! Nguyên một bàn bị bỏ trống. Hôm nay thầy hiệu phó bất ngờ đến kiểm tra, thầy bảo nếu không đủ người là không cho ăn đây này!
Nghe chị My nói xong, chúng tôi đều
thót hết cả tim, nghĩ đến việc mọi người đang phải ngồi chờ vì tụi mình, lòng tôi nóng như lửa đốt, tự dưng thấy có lỗi với tập thể vô cùng.
- Hay chúng mình về đi! Dù sao thức ăn cũng chưa gọi, để ảnh hưởng tới mọi người thế này em thấy áy náy lắm!
Thấy mọi người đang rơi vào tình huống khó xử, Huyền liền bất ngờ lên tiếng, nhưng cái Ánh đã vội phản bác.
- Chắc chị My trêu đấy! Vừa nãy lúc chúng mình đi ra ngoài cổng trường còn bị hội chị ấy đùa đùa cơ mà.
- Ừ! Mọi ngày vẫn có nhiều người bỏ bữa mà. Làm gì có chuyện thiếu mấy đứa mình mà không cho ăn. Vô lý!
Nghe Ánh nói, một số người vì ngại đang là sinh nhật Huyền nên cũng vội hùa vào nói theo, mặc dù lòng cũng đang nóng như lửa đốt, chẳng may chị My nói thật thì cả lũ chỉ có nước chết.
Bỗng nhiên, cái Hiền lên tiếng.
- À! Em có cách rồi! Gọi cho cái Hân hỏi xem. Cái Hân không
chơi thân với hội chị My, chắc nó sẽ không nói dối chúng mình đâu.
Nói rồi, Hiền liền lập tức nhắn tin cho Hân.
Hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động của con bé, mồ hôi hai bên trán của
tôi túa ra như suối, may mà cuối cùng mấy đứa cũng được thở phào nhẹ
nhõm khi đọc được tin nhắn hồi âm của Hân, Hân nói.
- Mọi người đang ăn mà. Có chuyện gì đâu!