
, nhưng không
ăn thua. Tôi đã từng từ chối rất nhiều người, tất nhiên, tôi phải giữ
cái nhìn thiện cảm trong mắt mọi người về công việc của tôi. Nhưng hôm
nay thì khác, dường như lão Tiến đã cố tình “phím” trước với mọi người
để hùa vào đả kích tôi. Mỗi người một câu, rồi lại đá xéo thêm vào tai
khách khiến họ càng trở nên hung hăng. Những lời đả kích ngày một lấn át khiến tôi cảm thấy đau đầu, khó xử vô cùng. Đứng trân trân ngay giữa
căn phòng ngập trong những lời cười đùa cợt nhả, những tiếng thúc ép bắt buộc mình phải thế này thế kia từ chính đồng nghiệp, cảm giác cô độc,
thật tệ. Nếu tôi tiếp tục từ chối nữa thì những vị khách kia sẽ rời khỏi nhà hàng, nếu như chuyện này mà đến tai quản lý… việc tôi khiến khách
bực mình mà bỏ đi sẽ khiến tôi bị quở trách hoặc nặng hơn là trừ lương.
Tôi lo lắng… Rồi trong lúc quá bối rối, tôi đã quyết định nâng cốc lên
làm liền một mạch với ý nghĩ nếu mình có thể “một hit ăn luôn” thì sẽ
được họ buông tha. Nhưng tệ thật, nồng độ của loại bia này nặng quá! Tôi không uống hết được. Dạ dày của tôi vốn đã có vấn đề nên tôi không thể
uống được quá nhiều bia rượu. Việc này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến công việc mà tôi đang làm.
Uống được lưng chừng nửa cốc thì tôi đột ngột bị trớ ra một ít, thứ cảm giác nôn nao trong dạ dày khiến tôi
không sao tiếp tục được. Vội vàng lau bàn cho khách, xong xuôi tôi liền
chạy biến vào phòng vệ sinh. Ngồi thụp xuống bên bồn cầu, tôi muốn ói ra nhưng không được. Bụng dạ của tôi kỳ quặc là thế! Nếu tống bia rượu vào thì sẽ cảm thấy nôn nao đến độ buồn ói, nhưng nếu cố nôn thì lại không
thể nào nôn ra được. Vậy là tự nhiên nó sẽ hình thành cảm giác nôn nao,
khó chịu, bứt rứt, chóng mặt, quay cuồng không sao kiểm soát nổi.
Cũng có nhiều khi, tôi đã từng cảm thấy rất chán nản ở bản thân mình.
Tôi từng là đứa có tửu lượng rất tốt, uống bao nhiêu cũng không thấy
say. Vậy mà dạo gần đây cơ thể của tôi xuống cấp một cách trầm trọng. Dễ ốm, dễ mắc bệnh, bệnh tật đấy mình. Toàn những thứ bệnh vụn vặt nhưng
lại ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống thường nhật của tôi.
Tát một ít nước lạnh vào mặt cho tỉnh người, tôi lờ đờ đi ra khỏi
phòng vệ sinh, mặt tái dại đi. Một số người bắt đầu tỏ ra lo lắng. Cái
Lan tiến lại gần hỏi tôi có làm sao không, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu rồi nói không sao. Xong xuôi lại tiếp tục đi làm công việc của mình. Nhưng
dường như thứ cảm giác lành lạnh ngày càng xâm chiếm lấy cơ thể, đầu tôi váng như búa bổ, trán nóng, nhưng người lại lạnh toát, mắt hoa lên như
bị tụt huyết áp, thỉnh thoảng mọi thứ lại tối sầm đi trước mắt. Cố gắng
vỗ tay vào đầu rồi chớp mắt vài cái, tôi loạng choạng bước đi cho đến
khi ngã khuỵu xuống ở một góc nhà. Lúc đó lão Tiến mới vội vàng chạy đến rồi đưa tôi vào phòng nghỉ của nhân viên, nhìn thấy tôi như vậy mà hắn
vẫn còn giở giọng xách mé.
- Sướng chưa? Ai bảo nốc cho lắm vào?
- Là ai bắt ép uống?
Nghe tôi nói xong, hắn im re. Chỉ bảo tôi xin về sớm đi, nhưng dù sao
vẫn còn hơn ba mươi phút nữa mới hết giờ, tôi đành nằm nán lại đây một
lát.
Nằm trong căn phòng tối om trên chiếc giường cũ kỹ, tôi ôm chặt lấy mình, co chân thu gọn người lại thành một con cuốn chiếu, tự
bảo vệ lấy mình trước những cám dỗ của cuộc sống. Cảm giác lạnh lẽo, cô
đơn chợt chiếm trọn lấy tâm trí. Cảm giác bị chà đạp thật tệ, nhưng tôi
không sao khóc nổi. Khóc vì mấy chuyện này không đáng! Nước mắt cũng đã
khô cạn từ lâu lắm rồi. Nếu có chuyện gì đáng phải khóc thì chắc chắn
chỉ có thể là vì gia đình thôi. Nghĩ đến gia đình, tôi lại chợt bật
cười. Nụ cười đắng ngắt…
Đúng là… Cái cuộc đời này… chẳng có điều gì đẹp đẽ cả!
Làm gì có bức tranh nào toàn gam ấm? Tương lai tôi sẽ là một họa sĩ mà
tại sao lại không thể tự vẽ được cho mình một bức tranh mang tên hạnh
phúc? Cứ cô đơn, cứ một mình mãi thế này đến bao giờ?
Tự dưng
lúc này tôi lại nghĩ đến Lâm. Nếu lúc này Lâm ở đây, Lâm sẽ ôm gọn lấy
tôi rồi mang tôi về nhà, sẽ đi mua thuốc cho tôi uống, sẽ nấu cháo cho
tôi ăn… như anh đã từng làm. Chậc! Nghĩ về những thứ “xa xỉ” như vậy làm gì cơ chứ. Sẽ không bao giờ có chuyện quá khứ trở lại hiện tại đâu…
……………………
Ngày hôm ấy tôi trở về nhà trong trạng thái dặt dẹo, người lả đi trên
chiếc giường ấm áp, tận hưởng hơi ấm của gia đình. Nhìn tôi nằm trên
giường, thở thoi thóp, mẹ ngồi bên cạnh mà chỉ trực mắng nhiếc, mẹ mắng
tôi cứng đầu cứ cố đâm vào chỗ làm không ra gì, mắng tôi hằng ngày đanh
đá lắm sao lại để cho người đời bắt nạt như thế. Mẹ giận tôi phát khóc!
Tôi biết, mẹ giận cũng chỉ vì mẹ thương tôi thôi. Mẹ giận tôi để cho
người ngoài chà đạp, nhưng mẹ lại giận mẹ nhiều hơn vì mẹ không thể làm
gì giúp được cho tôi. Bởi vì ngoài mẹ ra, mẹ vốn chẳng cho phép ai mắng
nhiếc tôi cả. Chính vì vậy mà mẹ mới khóc. Tôi biết chứ… Nhìn mẹ khóc mà tôi không cầm được lòng, chỉ muốn khóc theo nhưng không thể. Tôi mạnh
mẽ mà! Cố lên tôi ơi!
Tối hôm đó tôi đã không ngần ngại mà kể lại chuyện này với Lâm. Chẳng
hiểu