
, thỉnh thoảng lại đưa
tay vặt mấy quả hồng bì đã chín mọng, vị ngọt nước đậm đà như lắng xuống cổ họng, chỉ mới bốn tháng không quay lại mà nơi đây đã trở nên thay da đổi thịt như vậy rồi; cánh cửa được chắp ghép tạm bợ bằng những cành
tre mục lần trước chúng tôi đến vẫn hay lên tiếng cọt kẹt, nay đã được
ai đó làm mới, trông chắc chắn hơn, đẹp đẽ hơn rất nhiều. Hình như mẹ
tôi cuối cùng cũng đã chịu bỏ tiền ra trùng tu lại căn nhà xập xệ mà
trước đó bác Yên chỉ làm để tránh mưa, tránh nắng, hiện tại căn nhà mái
rơm đó đã trở thành căn nhà mái ngói màu đỏ gạch, cảnh vật nhìn tổng thể trông chẳng khác nào một bức tranh sơn thủy, mộng mơ vô cùng.
Tôi cứ ung dung ngồi chờ như thế cho đến khoảng sáu giờ chiều thì mẹ
về, vừa nghe thấy tiếng xe đạp cót két, tiếng bánh xe dừng lại loạch
xoạch, tôi liền chạy ra xem, y như rằng, cái dáng vẻ sồ sề đang tra tấn
con xe mini cũ kĩ đã đáp phịch xuống đất, mẹ tôi cũng y như tôi vậy,
chân ngắn nên không bao giờ ngồi trên yên xe chống chân được, muốn cua
hay dừng lại đều phải nhảy hắn xuống đất mà rê xe…
Thấy tôi đang chạy lạch bạch ra ngoài cửa đón, mắt mẹ liền sáng lên rực
rỡ, rồi nở một nụ cười vô cùng niềm nở kéo tôi vào nhà.
- Ô Mai à! Sao mày về mà không nói trước để mẹ mua thêm đồ ăn? Tối nay mày nhịn nhé!
- Con sẽ nhặt rau cho mẹ!!!
Tôi tíu tít chạy vào bên trong nhà, nhanh tay cướp lấy túi đồ ăn mà mẹ
vừa mua từ trên chợ về, giành lấy công trạng để tối còn được chia phần.
……..
Buổi tối, khi bầu trời đã bắt đầu ngập trong những khoảng không màu
xanh đen lạnh lẽo, lẫn trong đó là những ánh sao li ti như dải ngân hà
thu nhỏ vắt qua chân trời, hai mẹ con chúng tôi vẫn ung dung nhặt rau
trong nhà bếp, bỗng nhiên mẹ khẽ đánh mắt về phía tôi nhìn âu yếm, rồi
nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói.
– Mai ơi! Con gái
cái Hồng nhà bác Yên vừa mới tròn hai tuổi đấy! Nhìn mấy bà ý có cháu mà tao ghen tị quá, mẹ cũng muốn có cháu bế, hay mày bàn với thằng Long
xem thế nào đi…
Tiếng mẹ vừa cất lên khiến tôi giật
bắn cả mình. Chân tay đang bất động bỗng trở nên thừa thãi, bao suy nghĩ hoang mang trong đầu lại càng trở nên rối rắm hơn bao giờ hết.
Tôi trở về nơi đây chẳng phải là để tránh né vấn đề này hay sao? Tại
sao trốn về nơi xa xăm như vậy rồi mà câu chuyện không có hậu ấy vẫn cứ
tiếp tục đeo bám, không buông tha cho tôi?
Bặm môi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định lấy hết sức bình sinh của mình, can đảm mỉm cười, giả vờ thăm dò mẹ. .
- Mẹ này, nếu nhỡ như sau này con không đẻ được thì sao?
- Mày có thấy số phận của con gà mái vừa bị tao cắt tiết vứt ngoài sân
kia không? Gà mà không đẻ được trứng thì chỉ để làm KFC thôi con ạ!
Mẹ tôi thản nhiên gằn giọng trả lời, mặt không chút biến sắc, thậm chí
còn không thèm nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ tiện tay vò nát mớ rau muống
đang hỗn độn ở trong chiếc chậu nhựa khiến tôi vô cùng hoảng loạn. Một
vài sợi lạnh bất giác chạy sượt qua gáy, những suy nghĩ kinh hãi cứ thế
nối tiếp nhau la hét lên trong đầu. Cuối cùng không nhịn nổi được nữa,
tôi đành phải vùng dậy chống trả.
“Khônggggggggg!!!
Con không phải con gà!!!
Con không muốn chết!!!
Khônggggggg!!!”
Tôi vừa nói, vừa ngoạc mồm ra khóc, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, hai
tay ôm chặt lấy mặt theo tiếng bước chân chạy thẳng ra đồng, rồi lại
ngồi thụp ở đó mà khóc ngặt nghẽo. Giữa con đường cái về đêm không ai
qua lại, thi thoảng mới có ánh sáng của một vài chiếc xe máy vùn vụt
chạy qua, cảnh đồng không mông quạnh này thật khiến người ta có cảm giác rợn người, cho dù có là giữa hè đi chăng nữa thì gió ở đây vẫn rất
lạnh, con người nhỏ bé đứng trước thiên nhiên chỉ giống như một hạt cát, trong tíc tắc cũng có thể bị thổi bạt đi xa tầm với… Tôi cứ ngồi lặng
im một lúc lâu như thế, suy nghĩ miên man về nhiều điều trước nay chưa
từng nghĩ tới, rằng sau ngày hôm nay sẽ phải nói với Long như thế nào,
nếu anh ấy không chấp nhận thì sau này tôi sẽ ra sao, sẽ phải tìm một
ngôi chùa để ẩn tu, hoặc là sống kiếp độc thân với những đứa con nuôi
không chung máu mủ… À! Cũng có thể nghĩ thoáng hơn một chút, hay là cả
đời này không lấy chồng nhỉ, sau này kiếm được nhiều tiền sẽ như Võ Tắc
Thiên năm xưa “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Hí hí! Vừa nghĩ, tôi
lại vừa khóc, rồi vừa cười một mình, hệt như con ngớ ngẩn. Thế rồi chỗ
trống bên cạnh cũng bỗng nhiên có người xuất hiện tự lúc nào không biết, tôi giật mình, suýt thì hét toáng lên khi anh ta bất ngờ quay sang nói
với tôi bằng chất giọng đều đều, trầm ấm.
- Em cũng định học anh đóng phim “Mất tích” đấy à?
Tôi giật bắn cả mình khi nhận ra giọng nói quen thuộc, rồi lại mắt mũi
kèm nhèm đờ đẫn nhìn sang bên cạnh, nghiêng người lùi ra sau mấy cm, lắp bắp nói.
- Anh… anh làm gì ở đây? À… mà không! Sao anh biết em ở đây?
Đối diện với vẻ lúng túng một cách ngớ ngẩn của tôi, Long vẫn khẽ cười, rồi lại từ từ tóm lấy bàn tay tôi