
, đặt lên tay anh ấy, nắm chặt, nói.
- Cả ngày hôm nay em đột nhiên mất tích, gọi mãi cũng không được, cuối
cùng anh đành phải hỏi bác trai, bác ấy bảo chiều nay em xách vali nói
muốn về với mẹ, thế là anh sắp xếp xong công việc thì liền tức tốc chạy
tới đây. Em xem, em thật biết cách khiến người ta lo lắng!
- Ai khiến anh lo đâu!
- Có thật là không có chuyện gì đáng lo không?
Nói đến đây, giọng Long bỗng chùng xuống, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt
tôi, đưa ra xa xăm, nhìn như mơ hồ… Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi
tự dưng cảm thấy sợ hãi, có phải anh ấy đã biết rồi không? Nếu là chạy
từ nhà mẹ ra đến đây thì chắc chắn cũng nghe mẹ nói qua rồi, tôi chết
mất! Nghĩ đến đây, tôi liền mếu máo khóc, mặt mũi nhăn nhó y như con khỉ đột.
- Em bị vô sinh! Em không có cái mông của nhà họ Vũ! Sau này em không sinh con cho anh được đâu! Hu hu hu!!!
Tôi vừa nói, vừa ngoạc mồm lên khóc, tiếng khóc hòa với tiếng nói cứ ú ớ như đứa trẻ con khiến Long lại đứng hình trong giây lát. Anh ấy đứng
hình là vì ngạc nhiên, kinh hãi, hay đã biết trước rồi? Trước bất kì
tình huống nào Long cũng luôn tỏ ra bình thản, kể cả lúc này cũng vậy.
Đợi cho tôi khóc ngặt nghẽo đến chán chê, Long mới bất giác vòng tay ra
sau lưng, lôi tuột tôi vào lòng, dang tay ôm thật chặt. Anh ấy vừa ôm,
vừa xoa đầu, rồi lại khe khẽ vỗ lưng tôi như một đứa trẻ con, không
ngừng dịu dàng dỗ dành nói.
- Nín đi… nín đi mà…
- Hu hu hu… *sụt sịt*… Hức hức…
Mặc kệ nước mắt, nước mũi của tôi đã rây ra nhoe nhoét hết cả chiếc sơ
mi trắng mà Long yêu thích, à, phải rồi, đây cũng chính là chiếc sơ mi
hôm đầu tiên tôi ngủ chảy rớt ra người anh ấy đây mà… Nghĩ thế, tôi lại
càng khóc to, nhưng Long chỉ điềm tĩnh áp bàn tay lên hai vai tôi, rồi
kéo người tôi ra để nhìn thẳng vào mắt anh ấy, vẫn bằng chất giọng trầm
ấm, Long nói.
- Nín ngay không ăn đòn! Bị vô sinh cũng được, không có cái mông của nhà họ Vũ cũng được, dù thế nào đi nữa thì
sau này em cũng vẫn phải ở bên cạnh anh, tuyệt đối không được một mình
bỏ chạy…
- Nhưng…
- … Mà nếu muốn bỏ chạy thì cũng phải dắt anh đi cùng! Nếu muốn khóc cũng phải gọi anh lại để anh khóc cùng, sau này cũng không được tự tiện đi khám một mình rồi
giấu kết quả đi như thế! Em thật là tệ! Em ích kỉ như thế… rút cục thì
có yêu anh thật lòng không?
Chưa bao giờ tôi thấy Long lắm lời như thế này, nhưng lại đều là những lời mà bất kỳ cô gái nào
cũng muốn nghe, nói con gái yêu bằng tai cũng chẳng sai. Nghe xong, tôi
liền sụt sịt thêm một hồi rồi ngưng khóc, cười khổ sở nói.
- Còn mẹ anh thì sao?
- Đã có anh lo!
Long nói bằng giọng khảng khái, hệt như một ngọn núi lớn, có thể thay tôi hứng chịu tất cả giông bão trong cuộc đời này.
- Nhưng mà…
Tôi đang định nói là nhưng mà mẹ anh rất khó tính, rất muốn có cháu đích tôn, tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện nhận con nuôi hay gì đó đâu…
Vậy mà chưa để tôi nói hết câu, Long đã lại tiếp lời, chắc hôm nay anh
ấy có nhiều điều muốn nói.
- Không nhưng nhị gì nữa. Chúng ta làm lại từ đâu nhé!
Tôi ngây người, đây không phải là lần đầu tiên Long đề nghị điều này,
nhưng lần trước, rõ ràng là nó vô lý, còn lần này thì hoàn toàn chính
đáng, thế nhưng, sau khi suy nghĩ kĩ, tôi vẫn quyết định đòi hỏi.
- Đã bao giờ bắt đầu đâu mà làm lại từ đầu? Anh thậm chí còn chưa bao giờ cưa em!
Tôi phụng phịu nói.
- Vậy, kể từ bây giờ, để anh cưa em nhé?
- Cưa em? Anh có biết để cưa anh em đã phải vất vả như thế nào không?
Sau này anh sẽ phải đưa em đi học, đón em về, phải đưa em đi xem phim ba lần một tuần, còn phải đấm lưng và vẽ móng chân cho em nữa. À! Vào mỗi
cuối tuần anh đều phải nấu một bữa thịnh soạn cho em ăn… blah blah…
Tôi thừa nước được voi đòi tiên, tranh thủ nói một tràng dài, dẫu sao
thì Long cũng phải chấp nhận. Cuối cùng, anh ấy lại bất ngờ ngắt lời
trước.
- Thôi thôi! Em phiền quá đấy! Chúng mình lấy nhau luôn đi! Khỏi cưa cẩm nữa!
- Nhẫn cầu hôn đâu?
Tôi thản nhiên chìa tay ra nói, Long cũng rất nhanh tiếp chiêu, sau đó
anh ấy liền nhìn xung quanh, rồi khẽ nhếch môi cười khẩy, dứt khoát rứt
một chiếc lá lúa ở ngay gần đó, cuốn lại thành chiếc nhẫn cỏ màu xanh
rồi nhẹ nhàng đút vào ngón tay giữa bên phải của tôi, nghiêng người cúi
đầu nói.
- Để anh làm chồng em nhé?
Tôi vừa cười, vừa mím môi suýt thì bật khóc, nhưng nước mắt này là nước
mắt của sự hạnh phúc, hạnh phúc và quá đỗi bất ngờ… Trong hai ngày hôm
nay, hỉ, nộ, ái, ố đều ồ ạt ập đến lẫn lộn trong cuộc sống của tôi,
khiến tôi không sao bình tĩnh để đón nhận hết, chỉ còn biết vừa cười vừa khóc mà nói.
- Sính lễ sơ sài thế này á? Nhẫn đểu không có kim cương à?
Long như đang cố nhịn cười, rồi lại lục cục đứng dậy, bước hẳn xuống
đồng bứt thêm cho tôi một hạt thóc màu vàng sậm rồi cẩn thận cắm vào
giữa chiếc nhẫn lá lúa, sau đó anh liền t