Teya Salat
Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324594

Bình chọn: 8.5.00/10/459 lượt.

ặn một cách đau điếng.

Thấy Hữu Duy có vẻ ko dừng tra tấn tên tóc đỏ, Hoàng Dương can ngăn, cứ thế này thì xảy ra án mạng mất:

- Duy! Đủ rồi Duy. Mau đưa Chi tới viện thôi. Cô ấy yếu rồi.

Hữu Duy nghe thấy liền dừng tay lại, chạy qua đỡ lấy nó từ
tay Hoàng Dương rồi cả 3 lao như điên vào bệnh viện.

Ngồi trong xe nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nó và tim cậu thắt lại, sao nó lại ra nông nỗi này cơ chứ!

Còn nó thì từ lúc thiếp đi thì chẳng biết gì cả, chỉ thấy
có 1 bàn tay ấm đang siết chặt lấy tay mình ( Hữu Duy đấy).

*TẠI BỆNH VIỆN

- Bác sĩ! Cô ấy ko sao chứ! - Hữu Duy hỏi gấp gáp.

- Cậu bình tĩnh. Cô bé chỉ bị cảm nhẹ thôi. Còn chân bị bong gân nhưng chúng tôi đã sơ cứu lại rồi!

- May quá! Cảm ơn Bác sĩ! - Hoàng Dương thở phào nhẹ nhõm.

- Nhớ bồi dưỡng sức khoẻ cho cô bé. Cô bé bị mất tương đối nhiều máu đấy!

- Cháu biết rồi! - Anh đáp.

Cả hai vào trong thăm nó, nó đã tỉnh và đang ngồi dựa lưng vào thành giường.

- Em tỉnh rồi à? Còn đau ko? - Hoàng Dương ân cần hỏi nó.

- Hì. Em ko sao. Anh đừng lo. - Nó lắc đầu.

- Bọn chúng có dùng vũ khí đâu mà sao chân cô bị thương vậy? - Hữu Duy nhíu mày hỏi.

- Ơ. Sao anh cũng ở đây àh. Cám ơn 2 người đã giúp em nha! - Nó ngạc nhiên rồi cũng cười cảm ơn.

- Tôi đang hỏi cô đó. Sao chân lại bị thương?

- Thì tui đánh nhau nên vậy đó!

- Chém! Có mà té cầu thang ở trường thì có. - Hoàng Dương nhéo tai nó.

- Sao? Té cầu thang? NÈ SAO ĐI ĐỨNG BẤT CẨN VẬY HẢ? CÓ BIẾT NGUY HIỂM LẮM KO? - Hữu Duy quát lên.

- Sao anh lại nổi nóng với tôi chứ? Tôi ko cần anh lo.

- Tôi... Tôi xin lỗi.

- Bỏ đi! Tôi muốn về. - nó nói rồi phi xuống giường, tập tễnh ra ngoài cửa.

- Ông cứ về trước đi. Con gà con này cứ để tôi lo. - cậu bảo Hoàng Dương.

- Ừ. Bye. - Hoàng Dương phóng thẳng ra ngoài, nó thấy thế gọi với theo:

- Anh ơi, cho em về nhờ với.

Nó vừa dứt câu thì đã bị Hữu Duy bế bổng lên quay lại giường bệnh.

- Oái. Anh làm gì vậy, thả tôi xuống! - Nó kêu lên.

- Yên nào. Cô đúng là con gà cứng đầu đấy. Khi nào hết bệnh tôi sẽ cho cô về.

- Ko. Tôi khoẻ rồi, tôi muốn về cơ.

- Thế àh. Sốt 37 độ mà kêu là khoẻ sao. - Cậu đặt nó xuống giường.- Nằm im ở đây, tôi đi mua cháo.

Nó ko ú ớ thêm được câu nào. Cậu vừa ra khỏi được vài phút
là nó lết ra mở cửa " trốn". Nhưng xui là của đã bị khoá. Nó tức mình đạp chân cái bốp vào cửa và sau đó ngồi thụp xuống sàn ôm chân đau chảy cả nước mắt.

5 phút sau Hữu Duy quay lại mở cửa phòng với 1 càmèn cháo.
Cậu hết hồn khi thấy nó ngồi dưới đất trong khi cái chân lại
đang chảy máu.

- Cô đang làm gì vậy hả?

- Đồ đáng ghét! Tại anh đó.

Cậu lậy bế nó lên trêu nó :

- Có vẻ cô thích tôi bế nhỉ?

- Anh,...

- Thôi ngoan ăn cháo đi. Tôi băng lại vết thương cho. Con gái gì đâu mà quậy như quỷ sứ!

- Anh đừng có mà được nước lấn tới nha. Tôi mà hết bệnh thì biết tay tôi.

- Hừ. Nói nhiều quá ăn nhanh đi!

Trong lúc cậu băng lại chân cho nó thì nó đã ăn xong rồi. Nó ngồi nhìn cậu băng rồi hỏi:

- Mỹ Quyên là người yêu anh hả?

- Àh... Gần như là thế!

Nó nghe câu đó mà thấy buồn. Nó ko hỏi câu nào nữa.

- Oh. Thiên! Cô gái chụp chung hình với 2 anh em con là ai vậy? - Bà Lan Vân giơ quyển tạp trí thời trang số mới nhất ngày hôm
nay lên hỏi nhóc Thiên đang ngồi ăn bánh kem.

- Dạ. Chị dễ thương con hay kể với mẹ ấy ạ!

- Đây áh hả. Ừm. Trông dễ thương thật đấy. Ko biết là con cái nhà ai đây?

- Hình như chị ấy là bạn anh hai đó mẹ!

- Vậy sao? Nghe có vẻ anh con cũng thích cô bé này nhỉ. Trước giờ nó đã mi ai bao giờ đâu?

- Chắc thế! Chị ấy đẹp thật phải ko mẹ?

- Ừk. Nhưng ko biết tính ý thế nào? Ngày nay các cô gái đẹp
thường có tính cách ko đẹp như vẻ bề ngoài của họ đâu con ạ.

- Mẹ gặp chị ấy là biết liền thui àh!

- Ừ. Phải gặp chứ! Mẹ ko muốn các con quen với người xấu đâu.

- Mẹ con là số 1.

Hữu Thiên sà vào lòng bà Vân cười vui vẻ.

*******

LỜI KỂ CỦA THIÊN CHI

Thấm thoát cũng đã hơn 2 tuần rồi, kể ra cũng phải, vì là
người học võ nên vê