Đẳng Thức Hạnh Phúc

Đẳng Thức Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324270

Bình chọn: 7.00/10/427 lượt.

Chợt Triệu Nghi chỉ vào mấy vị khách mới tới nói:

-Í đó là anh trai của Tiểu Minh thì phải. Còn người kia hình như là em trai Nguyên Thảo.

Cả đám ngó chằm chằm cặp nam nữ đang ngồi ở cái bàn ngay sát họ. 1 chàng
trai khoảng độ 22 tuổi và cô bạn gái cũng cỡ đó. Phía bên kia là 1 đám
học sinh choai choai cỡ 15, 16 tuổi. Chợt Vĩ Thanh nhận được tin nhắn
nói:

-Đi chỗ khác đi. Tụi này ra ngoài rồi. Ngọc Minh nhắn thế.

Tất cả đứng dậy thanh toán rồi kéo nhau ra ngoài. Vừa lấy xe thì thấy 2 cô
gái đang đứng đợi ở 1 góc khuất. Ngọc Minh leo ngay lên xe Lâm Phong
nói:

-Lẹ đi anh tui phát hiện bây giờ.

Vĩ Thanh nói:

-Bà làm gì sợ dữ vậy làm như anh bà có giác quan thứ 6 không bằng.

-Chứ còn gì nữa. Nó là cảnh sát mà.

Cả đám trố mắt nhìn. Trừ Nguyên Thảo và Triệu Nghi.

-Giờ đi đâu đây?-Triệu Nghi hỏi.

-Ê đi nhà sách đi lâu ùi hông đi.-Vĩ Thanh nói.

Chợt Ngọc Minh nảy ra ý kiến:

-Đúng rồi! Đi tô tượng đi rồi đi chụp hình thẻ.

-Ê được đó. Em yêu quả thật sáng suốt!-Nguyên Thảo cười nói.

Khoảng 15’ sau họ dựng xe trước chỗ tô tượng mà lúc trước Ngọc Minh và Nguyên
Thảo cùng đi. Cả đám mua đủ loại tượng bắt đầu ngồi tô. Tượng bị lem
nhem cũng có, hoàn hảo cũng có. Thượng Nguyên và Minh Quân là 2 người tô đẹp nhất. Khiến nguyên 1 lũ phải trầm trồ thán phục. Sau khi tượng khô, cả bọn lại kéo nhau đi chụp hình sticker. Cười nói um sùm. Lúc về, Vĩ
Thanh chợt nhớ ra 1 điều, thông báo:

-Ê nghe nói lần này trường mình tổ chức đi biển chơi đó. Đi 1 tuần. Hình như 17 này đi.

-Biển nào?-Nguyên Thảo hỏi.

-Hình như là Hải Nam.

-Í! Tụi này cũng đi ở đó nè. Cũng 17 đi luôn.

-Ê vậy đang kí đi. Tất cả tụi mình cùng đi.-Triệu Nghi hớn hở nói.

Tất cả mọi người cùng vui vẻ. Chẳng ai có thể nhận ra đó là lần cuối cùng Ngọc Minh đi chơi cùng bạn bè.

……..

Mấy hôm sau đi học lại, Trang Ngọc Minh cùng mấy đứa bạn kéo nhau đi đăng
kí với cô chủ nhiệm. Đồng thời cả bọn ai cũng háo hức đợi điểm thi của
mình. Lần này cũng như năm trước, Ngọc Minh và Thượng Nguyên cao điểm
nhất lớp. Còn mấy môn chính thì chưa biết điểm. Thi xong chương trình
cũng hết, giáo viên để cho đám học trò của mình tha hồ chơi. Ngọc Minh,
Vĩ Thanh và Thượng Nguyên túm tụm ở cuối lớp nói chuyện. Khi tiết thứ 2
gần kết thúc, Ngọc Minh quay sang hỏi Chính Đức:

-Dạo này cậu có gặp Hạ Trang không?

-Không! Còn cậu?

-Mới thấy nó hôm qua nhưng phải trốn người nên không nói chuyện được. Mà cậu với Tuệ Vân thế nào rồi?

-Có gì đâu mà thế nào. À cậu có đi Hải Nam chứ?

-Có! Còn cậu?

-Chắc không đi.

-Sao thế?

-Ừ thì không thích! Nghe nói có cả trường chuyên thứ nhất và nhì thành phố cũng tham gia.

-Sao cậu biết?

-Bạn mình học ở trường chuyên thứ 2 thành phố mà. Nghe nó nói hình như cả 3
trường đi chung. Hôm đi sẽ tập trung ở trường chuyên đứng đầu thành phố
đấy.

-Ôi thế thì hay quá. Vậy thì mình sẽ gặp được “honey” của mình rồi.

-Không phải Lâm Phong cũng đi sao?

-Ừ! Nhưng “honey” của mình là con gái.

-Ôi trời! Cậu thôi cái màn honey đó đi. Mình nghe mà nổi hết da gà rồi nè.

Chợt Vĩ Thanh nghe thấy thế quay xuống nói:

-Anh yêu ơi lát ra chơi anh có đi đâu không?

Chính Đức trố mắt ra ngó Vĩ Thanh thì Ngọc Minh phì cười nói:

-Lát anh có việc phải đi rồi. Giao em lại cho vợ bé của anh là Nguyên Nguyên chăm sóc nhé.

Chính Đức té từ trên ghế xuống sàn 1 cái ầm. Cậu trợn mắt, lắc đầu nhìn mấy cô bạn, nói:

-Đúng thiệt là hết thuốc chữa mà.

Đúng lúc ấy chuông reng, Chính Đức phóng ngay ra ngoài để khỏi phải nghe mấy cái lời kinh khủng ấy nữa. Ngọc Minh cười chảy cả nước mắt trước bộ
dạng ấy. Vĩ Thanh hỏi:

-Giờ bà đi thiệt hả?

-Ừ! Thôi tui biến đây. Lát gặp lại nghen.

Sau đó cô đứng dậy, duyên dáng phóng ra cửa, biến mất nhanh gọn lẹ. Vĩ
Thanh lôi ngay Thượng Nguyên đi tìm Triệu Nghi để đi dạo. Vừa xuống tới
sân sau thì bị 1 đám nữ sinh lớp 10 chặn đầu. Vĩ Thanh ngó tụi nó ngạc
nhiên nói:

-Gì nữa đây? Đàn em năm dưới dám kiếm chuyện với đàn chị năm trên sao?

1 con bé đứng đầu lớn giọng nói:

-Tao không quan tâm. Chỉ cần biết mày có phải là Lạc Vĩ Thanh hay không thôi?

-Phải tao là Lạc Vĩ Thanh bộ mắt mày mù đến độ không nhìn thấy bản tên của tao sao?

Con bé đó tức giận nói:

-Mày….. được lắm hôm nay tao sẽ trả thù cho chị Tuệ Vân. Tụi bây đánh nó đi.

Triệu nghi la lên:

-Nè mấy đứa này sao mà hỗn láo thế? Dừng lại ngay.

Con bé kia hung hăng nói:

-Xử luôn hai nhỏ này đi.

Lâm Phong và Ngọc Minh đang nắm tay nhau đi dạo thì chợt nghe có tiếng la
lối ồn ào ở sân sau, vội vã chạy tới. Vừa nhìn thấy cảnh tượng cô vội la lên:

-Tất cả dừng lại!

Cả đám đều nhìn trừng trừng về cô


Polaroid