XtGem Forum catalog
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326270

Bình chọn: 8.00/10/627 lượt.

quan.

-“Mày bảo trao cho thằng Sên, là trao cái gì?”

Nhi cứng cả miệng, anh có nói trao cái gì đâu, chỉ dặn thế thôi mà.

-“Mày đúng là đồ ngốc…”

Sau đó, cô lại thấy cậu cười cười. Hôm nay để ý nhé, cậu dù bị oan ức nhưng vẫn cười rất nhiều, mặt còn rạng ngời, cậu bị hỏng dây thần kinh
cảm xúc rồi hay sao?

Để đền bù thiệt hại cho cậu, hôm đó, Nhi đã phải làm rất nhiều việc.

Rửa mặt đánh răng, hầu tận nơi.

Lúc ăn sáng, thì phải ngồi vào lòng cậu, đút cơm cho cậu.

Để cậu cắn bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu…

Biết làm sao, trái tim cậu đang tổn thương mà. Biết làm sao, cô ăn người ta, giờ cô phải chịu tội thôi…

Duy chỉ một việc cô còn vấn vương, nên đợi cậu đi tắm thì gọi cho anh Sên, ban đầu hỏi thăm qua loa, sau mới đi vào vấn đề.

-“Anh ơi, anh dặn em nói trước kia ý, nói em trao cho anh, là cái gì vậy?”

Anh Sên đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc mới cười ha hả.

-“À, chỉ nói vui thế thôi, ý là trao tình cảm anh em tốt mà…em đừng
nghĩ nhiều…dạo này khỏe không, gặp Hiển thì tránh mặt nhé, em biết rồi
đấy, em và cậu ấy không thể nào đâu…”

Lại phải nói dối rồi, Nhi chỉ vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy, cậu đã đứng ở đó từ lúc nào, hại cô giật cả mình.

-“Em…à, em trao anh Sên ý, trao tình cảm anh em cậu ạ…”

Chiếc điện thoại trên tay bị cậu giật lấy ném ra ban công không thương tiếc.

-“Trao cái khỉ…mày ngu lắm, từ sau cấm liên lạc với hắn!”

-“Cậu đừng vậy, anh Sên tốt lắm, là cậu chưa hiểu anh ấy thôi…”

Cô chỉ là không muốn có khúc mắc giữa mọi người, chẳng hiểu cớ gì ánh mắt kia đã bốc lửa giận hầm hầm thế, cậu gằn giọng.

-“Tao đảm bảo với mày, thằng đó không phải người tử tế!”

-“Không phải! Em đảm bảo với cậu, anh ấy là người cực tốt.”

-“Nó tốt vì mày quá NGU thôi, mày hiểu không?”

-“Ít ra thì anh ấy cũng không chửi em ngu bao giờ cả…anh ấy luôn trân trọng em…còn cậu…”

-“Còn tao thì sao? Tao không trân trọng mày?”

-“Em không có ý đó…em…em…”

Hoàng Thế Hiển bực tức bỏ ra ngoài. Uyển Nhi buồn thiu. Từ xưa tới
giờ cậu đã không thích anh Sên rồi, nhưng dù sao lần này cậu thật quá
đáng, đi nói người ta như vậy. Thấy cậu nhỏ nhen quá à!

Căn phòng không có cậu, trống vắng lạ thường. Tiếng chuông reo vang đánh tan bầu không khí ảm đạm, là điện thoại của cậu.

-“Cậu Hiển, tôi quản gia đây, tôi sai thằng trợ lý của cậu tìm bác
sĩ… tôi dặn họ đứng dưới sảnh chờ cậu…cậu yên tâm, Nhi không biết gì
cả…”

-“Bác…bác…cháu Nhi đây…thuốc gì hả bác…cậu sao thế?”

Cô mếu máo năn nỉ ỉ ôi bằng được, cuối cùng bác mới chịu nói.

-“Hôm qua cậu về vội, lúc ra sân bay bị ngã…nhưng cháu đừng lo, chắc
là nhẹ thôi…lúc đó bác thấy vai áo cậu rơm rớm chấm đỏ rồi nhưng tại cậu vội tìm cháu mà trông vẫn khỏe mạnh nên nghĩ không sao, sáng nay gọi
điện nói chuyện với trợ lý mới biết…đừng lo cháu ạ, chắc trầy xước chút
chút…”

Cúp máy mà lòng cô sững sờ, cậu đi đâu mất rồi? Còn cô, vô tâm tới mức đáng chết luôn, thực sự, thực sự rất muốn gặp cậu!!!

(Còn tiếp)



Miệng liên tục hỏi han, những bước chân nhỏ cứ mải miết, mải miết.
Cậu rốt cuộc ở đâu? Nhi chợt nhớ tới hôm qua, cô cũng đi tìm Milu như
vậy, nhưng không thấy…lúc đó cô thực sự rất buồn, rất may cậu về bên cô, mọi chuyện thật nhẹ nhàng.

Mà bây giờ, không thấy cậu nữa, nhỡ cậu cũng giống Milu, tìm được tình yêu đích thực của đời mình, nhỡ cậu cũng bỏ cô luôn thì sao?

Nước mắt nhẹ vương theo gió, cô biết, là hôn nhân giả, cô biết, hạnh
phúc ngắn ngủi, nhưng cô vẫn chưa nỡ đối diện với sự thật…sớm như vậy.

Đi một vòng, rồi lại thất thểu quay về, tình cờ gặp trợ lý và một
người đàn ông đứng tuổi, tay cầm hộp đồ nghề có dấu thập bước ra khỏi
thang máy, cô khấp khởi hỏi han, thì ra người kia là bác sĩ, họ nói vai
cậu chỉ bị bầm dập một chút, mấy hôm nữa sẽ khỏi, họ nói cậu đang ở trên phòng.

Ai đó mừng phát điên, chạy thục mạng về gặp người kia. Cậu đang ngồi
đọc tạp chí, có vẻ rất chăm chú, Nhi sững lại, nhìn cậu thất thần, sao
trên đời lại có người đẹp trai ở mọi góc nhìn vậy chứ?

-“Biết đường mò về rồi cơ à?”

-“Cậu…em…”

Hoàng Thế Hiển tiếp tục đọc báo, lạnh nhạt ghê gớm.

-“Em đi tìm cậu mà, tìm mãi…”

-“Cảm ơn sự quan tâm của cô!”

Cô á? Xa cách quá à…Nhi tiến lại gần, nịnh nọt.

-“Cậu giận em à?”

-“Tôi dám à?”

-“Uầy, cậu không dám thì ai dám? Em xin đó, em xin lỗi nha…cậu đau lắm không?”

-“…”

-“Cậu ơi! Cậu ơi, cậu Hiển đẹp trai ơi!”

-“…”

-“Cậu ơi…”

-“Cô đi với anh Sên tốt bụng của cô đi!”

-“Không, em đang là vợ cậu mà, đi sao được!”

-“Nghĩa là sau thời hạn làm vợ tôi thì cô đi với hắn?”

Cậu hỏi dồn, hại cô cuống quá vâng một cái. Lúc cậu nhìn cô chằm chằm rồi không thèm nói gì, Nhi mới biết mình đã sai, sai nhiều lắm…