
đi theo và cố tình chọc tức nó, khi biết ở đây chẳng ai đi ngang qua.
-Sao,
có tức giận không khi chẳng làm gì được tao?_Lan Hương cất tiếng, nó vẫn yên
lặng
-Tao
nghĩ là mày rất tức giận nhưng chẳng làm gì được, có ai tin mày đâu chứ, ai
cũng tẩy chay mày và xem mày là một đứa đần độn, độc ác và gian xảo_nói xong ả
cất tiếng cười hô hố đáng sợ
-Tại
sao mày không nói gì, tức quá nên không nói thành lời à, hay mày sợ phải nói
chuyện với chị, sợ rằng mình không cãi lại nỗi à_Ả tiếp tục nói mặc dù nó không
trả lời
-Sao
chị cứ phải quanh quẩn quanh tôi và kêu ẳng ẳng vậy_nó nói, khi lấy khăn lau
tay và vết bẩn
-Mày…
cái thứ như mày mà dám nói tao như vậy sao, mày bị bạn bè bỏ rơi, không ai chơi
với mày, mày là một đứa cô lập, có tao đứng đây nói chuyện với mày là mày đã
vinh hạnh lắm rồi_ả tức tối
-Cảm
phiền chị quá, nhưng tôi không cần, những thứ chị vừa liệt kê ra là do chị ban
tặng cho tôi mà, nếu không có nhưng âm mưu đen tối đó thì sao tôi có thể bị mọi
người xa lánh được chứ_nó nói bình thản, nét mặt thỏa mãn những gì mình đang
nói
-Hừm,
mày nói cũng phải her, nhưng dù sao thì chẳng ai biết được ngoài tao với mày
cả_Lan Hương mạnh miệng nói
-Cả
chúng tôi nữa đây_Tân Phàm, Minh Kiều, Phùng Hy cùng Phương Khánh đồng thanh,
nét mặt ả Hương hốt hoảng vô cùng
-Không
không phải như mọi người nghĩ đâu, Hương chỉ nói như vậy xem thái độ của nó thế
nào thôi_Hương chối ngay
-Vậy
sao, đây là bằng chứng_Minh Kiều đưa cho ả Hương xem
-Vãn
Tĩnh vào năm lớp 9 đã thi đạt giải nhất môn toán, hóa, văn, anh văn toàn quốc, lý
nào lại đi quay cóp một bài kiểm trả tập trung dễ xơi như thế_Phương Khánh lên
tiếng
-Cô
cũng dã man rợ thật nhĩ, cô có thể qua mắt được mọi người nhưng chúng tôi thì
không. Chúng tôi chỉ lập ra kế hoạch này để cô tự thú nhận tội thôi, bây giờ
thì đã thành công rồi, đúng không_Tân Phàm cười với nó
Nó
thì đứng ngây người ra cứ như từ trên trời rớt xuống.
-Xin
lỗi mày nha, thời gian qua tao luôn lơ mày, không nói chuyện với mày tao buồn
biết mấy_Minh Kiều lên tiếng, giọng thú tội
-Em
cũng vậy nữa, em xin lỗi chị_Phùng Hy vừa nói vừa đưa cho nó loại nước uống nó
thích nhất
-Không
sao đâu, cảm ơn vì luôn tin tưởng Tình nhá_vừa nói nó vừa cầm lấy lon nước và
cười tươi
Tân
Phàm nhìn nó cười ấm ấp, nó thì cảm nhận được một niềm vui và một sự ấm áp lạ
thường, chính nó cũng chẳng hiểu tại sao nhìn hắn cười nó lại vui như thế. Nó
bây giờ muốn hiểu hắn nhiều hơn mọi lúc. Cả nhóm dừng ngay buổi học, bình thản
đi về trước sự ngẩn ngơ của giáo viên và các học sinh. Buổi chiều ấy cả bọn cùng
vui chơi thỏa thích, đi đến đâu náo nhiệt đến đó.
Lan
Hương ngay ngày hôm đó, lập tức qua Úc tiếp tục du học khi chẳng còn mặt mũi
nào đối mặt với bọn nó.
Hôm nay, nó
đến lớp sớm hơn mọi ngày, nét mặt đương nhiên cũng vui hơn mọi ngày, bổng nó dừng
lại, lúng túng
-Hôm nay đi
học sớm thế nhĩ, bảo sao hôm nay đã 6h30 mà trời vẫn tỗi, chắc sắp có giông tố
nỗi lên_hắn vừa nói vừa che miệng cười nó
-Không ngày
nào là không chọc tức tôi được à_nó nhìn hắn nói
-Nữa tháng rồi
tôi không được chọc tức cô, hôm nay tôi chọc tức bù mà. Haha_Hắn cười khoái chí
Nó đấm vào
lưng hắn một cái thật đau, khiến hắn phải đứng lại xoa xoa chỗ bị đánh một hồi
lâu. Trong khi đó nó đã chạy thẳng một mạch vào lớp. Minh Kì và Phùng Hy thấy vậy
khẽ nhìn nhau và cười.
----Giờ học---
-Nè…Tân
Phàm_Phùng Hy nói nhỏ
-Cái gì?
-Tối nay
sinh nhật bé em hã_Hy hỏi
-Ừm, có gì
không mày_hắn trả lời
-Mày định
không mời bạn bè à_Phùng Hy vờ giận
-Con bé bướng
lắm, cứ đòi cả nhà làm một chuyện không đâu vào đâu, cứ thấy mặt trăng tròn là
đòi cả nhà lấy xuống…haiz_hắn nói
-Đúng vậy
đó, cả nhà đã tìm đủ mọi cách mà con bé vẫn vậy_Minh Kiều nói
-Haiz… đúng
là lạ lùng hã hùng nhĩ_nó chen vào
-À…há phải rồi,
mày giúp tao đi, tao biết mày có cách mà, năn nỉ luôn_Minh Kiều van nài nó hết
lời
-Được rồi,
tao sẽ giúp mà_nó cười tươi
-Có chắc
không đó, chắc chắn cô sẽ bó tay với con bé đó thôi_Hắn châm chọc
-Hừm…anh cứ
chờ mà xem đi nhá, mấy giờ đây_nó vừa nghịch cây bút vừa nói
-7h tối nay,
không đến là biết tôi đấy_hắn nhìn nó cười mĩm nói
--------Tan
trường--------
Sau khi học
xong buổi chiều ở trường, nó nhanh chóng về nhà sửa soạn quần áo thật đẹp, dường
như có cái gì đó làm nó phấn khởi. Bổng dưng nó muốn chứng minh với một ai đó
nó là một người có ích.
Sau khi mặc
bộ váy hồng phấn cùng đôi giày cao gót nhỏ xinh, nó y như một công chúa từ
trong truyện tranh bước ra, tóc nó được mẹ tết vòng nhìn rất đẹp và lạ. đeo sợi
dây chuyền vào cổ, nó ngắm ngía sợ dây chuyền hồi lâu mới bắt đầu đến bữa tiệc,
nhưng còn tiếc nuối điều gì đó.
Tiếc nhạc ồn
ào khiến nó khó chịu, tìm mãi cũng chẳng thấy hắn và mọi người đâu nên n