
ui vẻ cùng Tiểu Chu Tước hàn huyên rất lâu, mới biết được chuyện phát sinh sau khi Bạch Hổ đem Tiểu Chu Tước trở
về. Lúc ấy Tiểu Chu Tước trúng độc đã ngấm vào quá sâu, Thanh Long cũng
không có cách nào hoàn toàn giải được độc trong người Tiểu Chu Tước.
Bạch Hổ liền quyết định đem độc trong người Tiểu Chu Tước truyền qua
thân thể mình. Mặc kệ sự can ngăn của Thanh Long, vận công hút độc, ai
ngờ cũng không thể hoàn toàn hút hết độc tố trong người Tiểu Chu Tước,
ngược lại bản thân Bạch Hổ cũng trúng độc. Trong lúc tất cả mọi người
đều gần như đã tuyệt vọng, trên người hai bọn họ bỗng nhiên linh quang
tỏa sáng chói mắt. Toàn thân bị bao quanh bởi hai luồng linh quang cầu,
mãi đến ba ngày sau linh quang cầu mới tán đi, nàng cùng Bạch Hổ cứ như
vậy tự nhiên vượt qua thiên kiếp. Cũng có thể xem như trong họa gặp
phúc.
“Tiểu Chu Tước, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hại ngươi, giúp ngươi báo
thù!” Mặc dù Chu Tước và Bạch Hổ chẳng những không sao còn vượt qua được thiên kiếp. Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau đớn lúc Tiểu Chu Tước trúng
độc là ta lại nổi giận.
“Ừm, Nhị Nữu, thật ra chúng ta xuống núi lần này, ngoại trừ việc tới
giúp ngươi ra, còn muốn điều tra chuyện này. Sư phụ nói, người này tự
nhiên không thể biết được nhược điểm của các thánh thú, khẳng định còn
nắm giữ rất nhiều bí mật khác của Linh Sơn. Để hắn nhởn nhơ trên thế
gian thật quá nguy hiểm.” Tiểu Chu Tước trả lời.
Nói đến bí mật Linh Sơn, ta đột nhiên nhớ ra một việc, liền nói với Tiểu Chu Tước: “Tiểu Chu Tước, ở đây có vài chữ, ngươi giúp ta xem qua một
chút…”
Từ chỗ Tiểu Chu Tước đi ra thì đêm đã khuya, ta trở lại phòng mình liền
phát hiện trên giường có người, là Đại biến thái sao? Hắn nói tối nay sẽ cho ta vui mừng cái gì đó = =
Đến lúc ta đi vào nhìn lại mới phát hiện người ngồi tựa trên giường –
lại là Lục mỹ nam. Lục mỹ nam nghiêng dựa vào, đã khôi phục lại hình
dáng cũ, nhắm hai mắt, như là đang ngủ thiếp đi.
Hắn không phải là… nãy giờ vẫn ở đây chờ ta chứ.
Ta hình như, đây là lần đầu tiên nhìn Lục mỹ nam gần đến như vậy, lại
còn đang ngủ. Ách…thì ra lông mi hắn dài như vậy, làm cho người ta phải
ganh tỵ. Gương mặt vốn đã ôn nhu, bây giờ ngủ lại càng xinh đẹp tuyệt
trần. Trên trán, vài sợi tóc xõa xuống, lào xòa chạm trên lông mi. Ta
còn không biết bản thân đang làm cái gì, tay đã đưa lên giúp hắn vén
tóc. Sau đó…ngón tay men theo mắt hắn, viền một đường trên mi mắt, xuống sống mũi, lướt xuống dưới, cuối cùng rơi trên đôi môi hắn. Thật mềm
mại.
Trai đẹp ở trước mặt, nếu ngươi không thừa cơ khinh bạc một chút, sẽ rất có lỗi với danh hiệu lang nữ của ngươi đó nha!
Đậu phụ này, ăn hay không ăn? Ta đang do dự, gục đầu, ngón tay, rút lui khỏi môi Lục mỹ nam.
Sau đó, cổ tay đột nhiên lại bị nắm giữ. Ta cả kinh, chống lại Lục mỹ nam đột nhiên mở mắt thâm thúy nhìn ta.
Có hối cũng đã muộn! Tốt rồi – lãng phí cơ hội ăn đâu phụ, ta thật rất muốn đấm ngực.
“Nhị Nữu, ngươi lại khinh bạc ta.” Lục mỹ nam nắm chặt công cụ gây án bị hắn chộp được ngay tại hiện trường. Cười khẽ.
…Đây mà cũng tính là khinh bạc sao? Thiệt thòi cho ta quá mà.
“Ta đang đợi ngươi.” Lục mỹ nam buông tay, nói tiếp. “Có một số việc, ta muốn nói cho ngươi biết.”
Trong lòng ta than nhỏ một hơi, mí mắt cụp xuống. Thật ra … Lục mỹ nam,
ngươi không nói ta cũng đã biết rồi. Ta vuốt vuốt trong tay tờ giấy đã
bị mồ hôi làm mềm đi.
Màn ảnh quay trở lại, vào lúc…
“Tiểu Chu Tước, ở đây có vài chữ, ngươi giúp ta xem qua một chút…”
“Ừm! Được! Là, màn, Hạc, Hiên, Hoàng.” Tiểu Chu Tước đáp trả.
Ta ra khỏi phòng của Tiểu Chu Tước, móc ra tờ giấy được Dương Chi Hách
gửi đến lúc còn ở nhà Cẩu nhi ca, cùng với mấy chữ tự mình đọc được ráp
lại thành câu, chỉnh chu ý tứ, rốt cuộc đọc được: Đứng phía sau bức màn
tại Linh Sơn là Lục Hạc Hiên, Lục Hạc Hiên chính là Tam hoàng tử.
Ta phục hồi tinh thần, nhìn về phía Lục mỹ nam. Lục mỹ nam hình như vẫn còn do dự không biết nên nói với ta thế nào.
“Lục sư huynh, ngươi…thả Dương Chi Hách ra đi.” Ta nghĩ một hồi cũng nói ra. Sau khi nhận được thư, không còn nhận được bồ câu đưa tin từ đồng
chí Tiểu Dương nữa, chắc chắn đã bị Lục mỹ nam nhốt rồi.
“Nhị Nữu…Ngươi, cũng biết!” Lục mỹ nam thoáng hoảng sợ.
Ta gật đầu.
“Thật ra, ngươi không cần giấu ta.” Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng nếu Lục mỹ nam muốn nắm giữ lực lượng Linh Sơn thì nhượng cho hắn cũng
tốt.
“Nhị Nữu, thật xin lỗi.” Lục mỹ nam thở dài, nhưng không hề…giải thích nữa. “Ngươi không trách ta sao?”
Ta lắc đầu. Suy nghĩ một hồi lại gật đầu: “Lục sư huynh, ngươi có thể
không cần gạt ta-, mặc dù ta không biết ngươi có nỗi khổ gì. Nhưng là
quyền lợi của Linh Sơn và ta có thể nói là đều có thể không chấp nhặt,
mặc kệ là ngươi hay là Tiểu Si, đều là người quan trọng đối với ta trên
thế giới này. Nhưng mùi vị bị giấu diếm chẳng hay biết gì, thật không dễ gì cảm thụ đâu.” Nói đến đây