
>
Hoàng thượng vẫn đang nâng cằm ta. Ta nuốt nước miếng, cuối cùng đã không thể nào nhịn được nữa.
“Ta…Ta nói rõ trước nha, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu-!” Nói xong ta liền nhào đến hoàng thượng….
Tiếp theo thế nào, ta hoàn toàn mất đi ý thức, mãi đến lúc một tiếng hét giận dữ – mãnh liệt kéo ta thoát khỏi vực sâu dục vọng.
“Nhị Nữu! ! !” Một tiếng hét giận dữ điên cuồng.
“A? !” Ta bị tiếng hét điên cuồng này làm cho kinh hãi-
từ trên người hoàng thượng rớt xuống đất. Chỉ thấy hoàng thượng hai tay
dựa ra sau chống xuống đất, lớp áo lùng nhùng đã bị ta lột bỏ chỉ còn
dính chút trên cánh tay, lồng ngực và vai đều đã bị bóc trần. Trên vai
và lồng ngực trắng nõn còn lộ ra những vết hồng hồng dấu hôn. Y phục
ngang hông rời rạc, cố gắng bám víu đai lưng, gượng gạo che ở trọng
điểm. Phần thân dưới, hai bắp đùi trắng nõn trượt lộ ra khỏi chéo áo.
Sau khi dục huyết bị dọa hoảng, ta chợt tỉnh giây lát, nhìn thấy hình
ảnh này lại lần nữa hướng đến hình ảnh mê người trước mắt nhào tới. Lại
bị người ta túm được, ta chỉ được ở giữa không trung quờ quạng.
“Ta muốn trai đẹp, ta muốn trai đẹp. Cản ta ta đánh! Cản ta ta đâm! Cản
ta ta chém (xôn xao – - – -) chém đến chết! ! !” Ta rít gào quơ quơ hai
tay.
“Tư Đồ ~?” Trong giọng nói hoàng thượng tràn đầy nghi vấn.
Đại biến thái? Ta đột nhiên tỉnh táo lạ thường. Ý nghĩ sợ hãi muốn chạy
trốn bắt đầu nhen nhóm, tạm thời đè bẹp cơn dục vọng bị xuân dược thúc
dục. Ta mãnh liệt quay đầu, liền nhìn thấy một người không rõ hình dạng, bởi vì…hắn mang khăn che mặt = =!
“Không phải!” Người nọ nói xong liền ôm lấy ta phi thân rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng.
“Vị…tráng sĩ này…” Cả người khô nóng khiến ta lại bắt đầu mê ly.
“Ửm? !”
“Bụng của ngươi…đụng vào ta…”
“…”
“Còn nữa, ta muốn đi…tiểu quan quán…” Vừa nói xong ta liền hoàn toàn yên lặng, bởi vì ta đã bị…đập một phát hôn mê. = =
Xôn xao ~! ! ! ! ! Một cơn rét lạnh thấu xương từ ngoài da tiến vào thân thể ta. Ta run rẩy hít sâu một hơi lại nuốt vào một ngụm nước lạnh.
Toàn thân trong nháy mắt lạnh cóng, không chỉ khiến ta tỉnh lại còn
khiến cả cơn khô nóng trong người bỏ chạy mất dạng. Sau khi hoàn hồn, ta ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh – tên đầu sỏ đem ta ném vào trong nước đá
này.
“Đại biến thái! Ngươi muốn ta chết cóng sao? !” Trong bồn tắm chịu lạnh chịu rét, ta vô cùng bất mãn.
“Không làm vậy, ngươi tỉnh lại còn muốn đi tìm nam nhân nữa.” Đại biến thái sầm mặt phẫn nộ quát.
Ta đây mới nhớ ra, vừa rồi ta, có vẻ như là, bị bắt thông dâm tại trận…
Ta nên nói như thế nào đây?
Ta bất đắc dĩ cực chẳng đã nên mới thế. Cưỡng bức hoàng thượng? Hình như không đúng lắm. Ách…Lúc ấy chỉ có hoàng thượng là tỉnh táo. Cưỡng bức?
Hình như cũng không đúng lắm. Ừm…
“Là hoàng thượng dụ dỗ ta cưỡng bức hắn-!” Đúng, ta đều đã nói từ bỏ, từ bỏ rồi, hắn còn tha thiết mong chờ chạy tới, không thể trách ta a.
Ta vừa mới dứt lời, chỉ nghe oanh một tiếng, tấm bình phong chắn trước
bồn tắm lập tức ngã nhào xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi thích hoàng thượng?” Giọng điệu Đại biến thái rất…rất khinh khủng.
Ta nhìn tấm bình phong bị đánh nát bấy, rưng rưng liều mạng lắc đầu.
Đột nhiên lại bị Đại biến thái vọt tới xiết cổ. Gương mặt Đại biến thái
cười – tức giận méo mó xuất hiện trước mặt ta: “Ngươi muốn nam nhân đến
vậy sao? Nam nhân thế nào cũng làm được sao?”
“Ta…lúc ấy…bị trúng xuân dược…” Ta khó nhọc trả lời.
“Trúng xuân dược? !” Đại biến thái lập tức thả ta ra, vì vậy ta tức thì
bị mất đi lực chống, lại lần nữa ngã nhào xuống nước lạnh, sặc sụa.
“Khụ…khụ khụ…là thái hậu hạ xuân dược. Ta đã nhịn hết mức rồi, chính là
hoàng thượng còn tự mình nổi điên, chạy tới trước mắt ta lắc qua lắc
lại, há miệng một mực nói với ta ‘cưỡng bức ta đi, cưỡng bức ta đi,
cưỡng bức ta đi’. Ta cuối cùng thật sự không thể nhịn nổi, mới…”
“Thái hậu…” Trên mặt Đại biến thái trong nháy mắt đảo qua một tia tàn
nhẫn. Lại liếc mắt nhìn ta, trong mắt lập lòe một tia ôn nhu: “Lạnh lắm
sao?” Đại biến thái quay qua ta đang ở trong nước đã bắt đầu phát run,
hỏi.
Ta vội vàng gật đầu.
“Thôi bỏ đi, ra đây.” Đại biến thái đưa tay tính lôi ta ra.
“Không nên.” Ta lắc đầu. “Hãy để ta sống trong bồn tắm luôn đi. Ta sợ ta vừa ra khỏi, xuân dược lại phát tác.”
Đại biến thái suy nghĩ một hồi, dứt khoát nhảy vào bồn tắm, ôm ta vào lòng.
“Đại biến thái, bụng của ngươi? ! Không thể bị cảm lạnh-!” Ta vội vàng đẩy Đại biến thái ra ngoài.
Đại biến thái giữ chặt tay ta lại. “Nếu có thể thực sự sớm bài độc một chút, trái lại là chuyện tốt.”
“Đúng là…Đại biến thái.” Ta không thoải mái, thoáng cử động đã bị Đại biến thái ôm cứng lại.
“Làm sao vậy?” Đại biến thái khẽ cắn vành tai ta. “Xuân dược lại muốn phát tác sao?”
Không phải…mà là…
“Bụng cùa n