
"Tôi..." Norul lúng túng nhìn sang tôi. Cả hai đều lúng túng... "Tôi không biết cả tên thật của mình nữa."
"Tôi biết. Bada cũng nói vậy. Vậy là tôi phải mất chút công sức đi tìm
đầu mối và đáo sâu vào quá khứ của anh, chỉ để đảm bảo là không có ai
trong mấy người nói dối." JoonHyung lại thò tay vào túi áo và lần này
lôi ra cả một tập tài liệu, ném qua phía Noeul. "Anh xem thử coi."
Noeul chậm rãi xem qua từng thứ giấy tờ. Đều là những bản sao của những
giấy tờ chính thống. "Giấy khai sinh... giấy chứng nhận quyền nuôi
dưỡng... Tất cả những thứ này là sao?" Noeul hỏi JoonHyung, quá bối rối
để có thể bình tĩnh xem qua tất cả các loại giấy tờ để có thể hiểu tường tận. Tôi cũng chẳng hiểu gì cả.
JoonHyung chặc lưỡi. "Là hóa ra
anh có một quá khứ khá oanh liệt. Thảo nào mà các cô gái cư chết anh như ngả rạ." JoonHyung liếc mắt về phía tôi, và nhận lại một cái lườm sắc
lẻm.
"Nói thẳng chuyện chính đi." Tôi lạnh lùng lên tiếng.
"Mẹ ruột của Noeul đã mất vì một căn bệnh nặng khi anh và em trai còn rất
nhỏ. Cả hai lúc đó mới chỉ l à những đứa bé sơ sinh, và chỉ cách nhau có một năm tuổi." JoonHyung bật mí.
"Em... trai?" Noeul hỏi.
Anh gật đầu. "Một trong hai người tên là JunSap. Đứa bé hơn thì tên là Bi.
Như Hikaru đã biết, Bi được một đôi vợ chồng Ý- Hàn nhận làm con nuôi và được đưa sang Mỹ. JunSap thì ngược lại, mấy năm sau đó mới được một đôi vợ chồng nông dân Trung Quốc đón về. Họ đưa đứa bé về Trung Quốc, nhưng mới 11 tuổi thì nó đã bỏ nhà đi. Kể từ đó, JunSap lớn lên trên đường
phố và sống một cuộc sống nguy hiểm. Rất thông minh nên chẳng mấy chốc
JunSap dính líu với nhiều tên tuổi lớn trong giới tội phạm Trung Hoa.
Chẳng mấy chốc, JunSap trở thành một tên trùm đứng sau những vụ ăn trộm
lớn nhất Châu Á trong lịch sử mười năm vừa qua..."
"..." Noeul chỉ ngồi im lặng. Anh biết JoonHyung vẫn còn nhiều điều để nói..
"Rồi sao...?" Tôi không nhịn được nữa bèn hỏi.
"À, khỏang 3 năm trước đây, JunSap bị tóm trong một vụ khá ngớ ngẩn.
Kết quả là anh phải giáo kèo với một trong những têm trùm Mafia khét
tiếng nhất Trung Hoa, hứa là sẽ cho hắn biết một địa điểm của một ngôi
mộ cổ có giá trị liên thành, một kho báu vô giá. Anh hẳn là đã tìm được
địa điểm của nó, nhưng lại không cho tên trùm kia biết như đã giao kết.
Sau đó anh đột nhiên biến mất... và không lâu sau đó, Bi cũng biến mất."
JoonHyung tì người vào bàn, mắt nhìn thẳng Noeul. "Anh biết
không... Quả là tôi chưa từng gặp hai anh em sinh khác nhau mà lại giống nhau đến như hai giọt nước, như hai anh em sinh đôi cùng một trứng vậy. Nhưng tôi chưa từng thấy cũng không có nghĩa là điều đó không thể xảy
ra, phải không nào?"
"Thực ra..." Đến lượt Byul lên tiếng. "Chuyện này cũng chính là lý do tôi đến đây."
"Cái gì cơ?" Tôi sửng sốt.
"Hikaru, Fany có chuyện cần nói với chị... Em đến đây là để đưa chị đến gặp anh ấy. Em nghĩ... chị nên đi với em." Byul đứng lên, có vẻ như
muốn đi luôn. "Nghĩ thêm một chút, thì tất cả mấy người nên đi luôn với
tôi cả thể..."
Thật lạ lùng khi thấy Byul nhanh nhẹn ngồi lên ghế trước cùng với JoonHyung.
Khi chúng tôi đi đến gần xe của JoonHyung, cô bé liến nhìn Noeul và tôi và có lẽ đã tự ý kết luận rằng chúng tôi muốn được ngồi riêng ở băng
ghế sau. Cả buổi sáng hôm nay, đôi mắt cô bé ngập buồn... Tôi cảm thấy
như cô bé đang cố dành thời gian còn lại để chúng tôi được ở bên nhau
nhiều hơn. Nhưng... tại sao cô bé... lại cần phải làm như vậy?
Không ai trong số chúng tôi nói gì trên cả chặng đường đến đó... dù "đó" là chỗ nào đi nữa. Byul chỉ thỉnh thoảng chỉ đường cho JoonHyung, nói
ngắn gọn như, "đoạn tới rẽ phải", hay, "đi hướng này...". Nhưng ngoài
những câu ấy ra, hoàn toàn chỉ có im lặng. Tôi cho rằng vì cả người đều
quá căng thẳng.
Tôi nhìn JoonHyung. Anh ta chỉ tập trung vào lái
xe, thậm chí không nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, tránh tuyệt đối
việc tiếp xúc với tôi hay Noeul. Nếu như là trước đó, tôi có lẽ đã cho
rằng anh ghen vì Noeul ngồi quá gần tôi. Nhưng giờ đây, dường như mọi
chuyện đã thay đổi. Cảm giác của JoonHyung đối với tôi không còn như
trước, giống như anh ta không cần phải lấy lòng tôi nữa. Mặc dù tôi cảm
thấy khá nhẹ nhõm trước việc đó, việc anh ta quan tâm đến tất cả những
chuyện này lại làm tôi lo lắng. Tại sao anh ta lại nhất quyết phải tìm
ra sự thật, trong khi gần như chẳng có liên quan gì đến anh ta ngay từ
đầu? Hay là có nhỉ?
"Hmmm." JoonHyung cúi người ra phía trước, nhìn về phía toà nhà đổ nát đằng trước xe. Anh ta lái xe chậm dần lại.
"Anh biết nơi này sao?" Byul hỏi.
"Đáng tiếc là có. Tôi đã từng cư ngụ ở đây vài tháng, công của Bada
đấy. Khi đó tôi cần phải trốn, và cái nơi xập xệ này là nơi duy nhất có
thể dùng trong thời gian đó." Anh ta nó ivới giọng chán nản. Nhớ lại căn hộ đẹp đẽ của anh ta trong thành phố, tôi có thể hiểu được tại sao anh
ta lại ghét phải trôn trong những nơi như thế nà