
i cô là một sự im
lặng. Vị khách kia đứng quay lưng lại lúi húi phân loại đồ màu và đồ
tr81ng.
" Uhm, vậy tôi sẽ quay lại sau." Hikaru vừa nói, vừa lườm
vị khách kia một cái. Cô ghét những khách hàng bất lịch sự. Thế nên cô
mặc kệ anh ta và quay lưng đi vào phòng ngủ để cất cái hộp kỷ niệm của
mình. Vài phút sau Hikki nghe tiếng máy giặt bắt đầu chạy.
Thường
thì các sinh viên đi kiếm cái gì bỏ bụng trong lúc đợi quần áo của minh
giặt xong. Hikki ngó ra nhìn xem anh chàng khách hàng bất lịch sự kia
còn đó không. Không thấy ai, Hikki quyết định tiếp tục công việc lau dọn cửa hàng. Nhưng ngay khi cô vừa đi vòng qua phía trước quầy để lấy chổi và sọt rác thì cô vấp phải một vật gì đó rất lớn khiến cô ngã dúi ngã
dụi.
" Giời ạ, cái khỉ gì thế này?" Hikki vừa càu nhàu vừa chống
tay ngồi dậy. Cô quay lưng lại nhìn coi mình đã vấp phải cái gì. " Cái
quái gì ý nhỉ ?"
Nhưng chẳng có vật nào cả. Chì có cái anh khách
hàng bất lịch sự kia ngồi bệt trên sàn dựa lưng vào quầy. Anh chàng cũng ngẩng đầu lên nhìn lại Hikaru. Và khi Hikaru nhìn rõ mặt anh, cô không
tin nổi vào mắt mình.
Ôi Chúa ơi... Bi ? Chính là anh sao?
Tôi nghẹn lời. Tôi không dám tin vào mắt mình. Tóc anh ngắn hơn, khá
nhiều, và trông anhcó vẻ vạm vỡ hơn trước, nhưng đúng là Bi, đúng là anh không thể lẫn vào đâu được. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi quá sốc. Anh
quay ra nhìn tôi và toàn thân rung lên theo tiếng trái tim đang đập
thình thịch. Hai cánh tay vừa mới chống đỡ cho tôi ngồi dậy giờ run rẩy
như muốn khuỵ xuống. Tôi cũng không nhớ là mình có còn đang thở nữa
không.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, vẫn là đôi mắt đã đáng cắp mất trái tim tôi mấy năm về trước. Chợt thấy anh hắng giọng.
"Uhm, cô có sao không?" Anh hỏi.
Tôi có sao không? Dù toàn thân đang run lên, nhưng chắc chắn là tôi rất ổn! Đây chính là giây phút tôi chờ đợi suốt bao năm qua! Bi còn sống!
Tôi muốn ôm chặt lấy anh và sẽ không buông tay rabao giờ nữa! Tôi muốn
được bật khóc trong vòng tay của anh và nói với anh rằng tôi đã nhớ anh
biết chừng nào. Tôi đã nhớ giọng nói của anh. Rồi cả vòng tay của anh,
những cái chạm tay rất khẽ của anh. Với tôi anh quý giá biết bao. Vậy là sau 3 năm rưỡi dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng...
" Này, đừng có nhìn tôi đầy căm hơn thế chứ. Tôi không có cố ý ngáng cô đâu nhé. Ít ra tôi không có lỗi, trong cửa hàng của cô chẳng có cái ghế nào cả."
....
Cái
" Cô nên mua lấy một cái ghế băng. Thêm vài quyển tạp chí nữa."
Quái gì
" May ra sẽ có thêm khách hàng đấy."
Thế này!?
Không...không thể như thế được.
Đến bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng nghĩ ra là phút giây đó sẽ phải
diễn ra như thế nào. Nhưng ít ra là không phải như thế này. Có một sai
lầm gì đó ở đây. Một sai lầm tệ hại...
Anh đứng dậy và đi về phía
cái máy đang giặt quần áo của anh. Mỗi bước anh đi là thêm một vết nứt
trong trái tim tôi. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
" Thường thì giặt thế này mất bao lâu?" Anh hỏi, lưng vẫn quay về phía tôi.
Tôi... tôi không biết phải làm gì. Tôi không có chuẩn bị trước cho
chuyện này. " À... chắc... chắc là vài phút nữa thôi." tôi lắp bắp.
" Rồi mất thêm bao lâu để sấy khô?"
"... còn tuỳ... thường thì 15, 20 phút gì đó."
"Cool."
Đột nhiên một cái máy kêu bíp bíp. Làm tôi giật cả mình. Đồ của anh đã
giặt xong. Tôi đứng dậy và về ngồi sau quầy. Tôi cứ ngồi đó dõi theo anh suốt nửa tiếng trong im lặng, xem anh thu dọn quần áo, đi lại trong cửa hàng. Anh thậm chí không thèm nhìn lại phía tôi lấy một lần. Tôi không
hiểu... Tóc tôi vẫn ngắn như vậy, chiều cao cân nặng của tôi cũng không
có nhiều thay đổi... Và rồi tôi bàng hoàng với suy nghĩ, anh... anh
không nhớ tôi là ai.
Chúa ơi, con rối beng hết cả lên rồi.
Cái anh chàng đang đứng trước mặt con đây, anh có phải là Bi không? Hay là vì con nhớ Bi quá mà bị điên mất rồi cũng nên?
Rồi tôi chợt nhớ ra cái hộp lúc nãy. Tôi vội vàng chạy vào phòng. Tôi
lôi từng cái ảnh của Bi 3 năm trước ra xem thật kĩ. Mắt anh, môi anh,
khuôn mặt của anh. Không phải tôi quên, mà làm sao tôi có thể quên được, nhưng lúc này tôi cần một sự chắc chắn.
Nhưng khi tôi quay lại cửa hàng để nhìn kĩ lại anh một lần nữa, để so sánh với những tấm ảnh, đã
quá muộn. Anh đã rời khỏi Cubic U.
***
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Bi, Hikaru như người mất hồn. Lúc nào cô
cũng chỉ hồi tưởng lại giây phút đó, rồi lại tự hỏi không biết mình đáng ra có nên nói một điều gì, bất cứ một điều gì, khiến anh nhớ lại. Nhưng làm sao anh có thể không nhớ? Chẳng phải cô cũng đã từng là một phần
cuộc đời của anh, như anh đối với cô...
Cả tuần sau đó, Hikaru cố
gắng làm thật nhiều việc, biến mình thành bận rộn để không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Việc đầu tiên là khoác cho Cubic U một bộ cánh mới,
gồm đèn nhấp nháy, những dải ruy-băng và cả những bức tranh ông