Snack's 1967
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324182

Bình chọn: 10.00/10/418 lượt.

giọng nói: “Hôm nay, em đen
đủi gặp phải một con chó điên bên đường, phải bỏ cả giày mới chạy
thoát thân”. Nhớ lại chuyện xảy ra ban chiều, Hương Tranh không
khỏi nhăn nhó.

Hương Đình không biết những chuyện Hương Tranh đã gặp, vẫn tiếp tục
hỏi đầy vẻ hiếu kì: “Mất giày thì về nhà chứ, em đến quán làm
gì?”.

“Em quên mang theo chìa khóa, ngồi ngoài cửa đợi mãi, nhìn ngang
nhìn dọc đều không thấy chị đâu, em sợ chị bị bắt cóc nên đến quán
xem sao.” Hương Tranh đến bên một chiếc bàn, nhân tiện tìm ghế để
ngồi xuống, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Chị bị người ta bắt đi chỉ là
chuyện nhỏ, quán bị mất tiền mới là chuyện lớn”.

Hương Đình nghe thấy thế cũng làm bộ giận dữ đáp trả: “Nha đầu!
Uổng công hai mươi năm nay tôi nuôi cô, sớm biết thế này tôi đã
siết cổ cô từ lúc cô mới sinh cho rồi”.

“Lúc em sinh ra, chị mới có ba tuổi, đến đi còn chưa vững, nói gì
đến chuyện siết cổ em, có mà mơ đi. Hơn nữa, hai mươi năm nay cũng
đâu phải là chị nuôi em, em còn nhớ rõ mẹ tên là Văn Lan Quân, chứ
không phải là Hương Đình.”

“Haizzz. Cái con nha đầu đáng chết này cũng nhẫn tâm quá đi. Nhớ
lại coi, hai năm nay ai cho cô tiền? Ai chăm sóc cho cô hằng ngày?”
Hương Đình làm vẻ tức giận, ném chiếc giẻ lau bẩn trên tay về phía
Hương Tranh.

Hương Đình nói không sai. Kể từ hai năm trước, khi bố mẹ cô chuyển
về tỉnh lẻ kinh doanh, việc chăm sóc cô em gái Hương Tranh đều do
một tay cô đảm nhiệm. Bất luận là sinh hoạt phí hay xin việc cho
em, Hương Đình đều tận tâm tận lực chăm lo không dám lơ là. Bố mẹ
cô cũng ngỏ ý hằng tháng gửi tiền sinh hoạt cho hai chị em nhưng vì
biết công việc kinh doanh của bố mẹ mới bắt đầu, cần nhiều vốn,
tiền nong hẳn là khó khăn nên Hương Đình đã từ chối không nhận bất
cứ khoản tiền nào của bố mẹ. Hai năm qua, cuộc sống của hai chị em
cô đều trông cả vào khoản thu từ quán cà phê Dạ Lan này.

Nghĩ đến điều này, Hương Tranh biết mình sai, tự đưa tay lên đầu bỏ
cái giẻ lau xuống, không nói thêm gì nữa.

“Biết sai rồi hả?” Hương Đình lườm em gái, nói mỉa: “Biết mình sai
thì mau chịu khó làm việc, kiếm thật nhiều tiền để mời bà chị đây
một bữa thịnh soạn tại khách sạn năm sao đi”.

...............................................................

bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ

....................................................................

Không đề cập đến chuyện công việc thì tốt hơn. Nói đến công việc,
Hương Tranh lại thấy cắn rứt lương tâm. Nhìn thấy Hương Đình cầm
chiếc đĩa đi vào bếp, Hương Tranh đợi cho đến khi khoảng cách đủ an
toàn để tránh được đám vật dụng có thể bị bà chị dữ dằn biến thành
hung khí từ bếp phi ra rồi mới nói khẽ: “Chị! Em bị mất việc
rồi”.

“Ông chủ thấy em lười biếng nên sa thải chứ gì?” Hương Đình vừa
bước tới cửa phòng bếp, ngay lập tức quay người lại hỏi.

“Không phải thế! Là tại lão già hư hỏng đó sàm sỡ em, em đá cho lão
ta một cái rồi tự động bỏ việc”, Hương Tranh giận dữ bác bỏ.

Đáng ngạc nhiên là đại tiểu thư nhà họ Hương nghe xong nhưng không
nổi giận. Với thái độ bình thản, Hương Đình vẫn tiếp tục công việc
dọn rửa đám ly, đĩa của mình, chậm rãi nói: “Ông chủ như vậy, đánh
là đáng rồi. Vậy sau này em định làm gì?”.

“Còn biết làm thế nào nữa, lại đi tìm việc khác thôi. Nhưng lúc này
muốn tìm được một công việc tốt, quả là không dễ chút nào”. Thấy
chị gái cảm thông với việc làm của mình như vậy, tâm trạng của
Hương Tranh cũng khá hơn.

Hương Đình đã dọn rửa xong đống ly, đĩa, tiện tay với lấy cái khăn
tay trên quầy bếp, vừa đi ra vừa lau tay, nói với Hương Tranh: “Bây
giờ đang khủng hoảng tài chính, khó mà kiếm được một công việc ưng
ý. Hay là em về trông coi việc kinh doanh giúp bố mẹ?”.

“Em không về đâu!” Hương Tranh thẳng thừng từ chối. “Em muốn ở lại
đây, không bị cha mẹ quản. Em muốn độc lập.”

“Vậy thì ngày mai đi tìm việc đi! Cần kiên trì một chút. Có công
mài sắt ắt có ngày nên kim. Huống hồ đây chỉ là tìm một công việc
bình thường”, Hương Đình chậm rãi nói rồi cầm túi xách và chìa khóa
từ quầy thu ngân lên, đi ra phía cửa. Hương Tranh còn đứng yên đó
khiến Hương Đình phải nhắc: “Tranh à, về thôi. Em không định ngủ
lại ở đây đấy chứ?”.

Hương Tranh đau khổ đứng lên, đi theo Hương Đình, chán nản hỏi chị:
“Chị à! Chị nói xem, nếu em không tìm được việc, thì phải làm
sao?”.

Hương Đình kéo cửa sắt xuống, nói: “Vậy thì dùng đến vốn tự có.
Không chừng em tốt phước, có thể mê hoặc được một anh chàng trẻ
tuổi giàu có, vậy là kiếm được không ít tiền rồi”.

“Chị! Em đang nói chuyện nghiêm túc!”

“Chị cũng đang nói nghiêm túc. Trên thế giới có ít nhất bảy phần
trăm số người không thể kiếm tiền bằng những ngành nghề thông
thường, phải bán thân. Chỉ có những người có đầu óc mới có thể kiếm
được những công việc chân chính. Mà chị xem, em không thuộc loại có
đầu óc.”

“Chị!” Hương Tranh bất mãn kêu lên.

Nhưng những lời nói khích ấy của Hương Đ