Polly po-cket
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324072

Bình chọn: 8.5.00/10/407 lượt.

hành động của cô gái. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm
vì không cần dùng đến hạ sách đó thì đã thấy chàng trai nắm lấy cổ
tay cô gái kéo lại.

“Ngồi xuống.” Anh ta nói nhỏ nhưng giọng nói đầy uy lực, không thể
cưỡng lại được.

Cô gái cúi đầu. Khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai chuyển từ hiền
hòa sang giận dữ, mắt cô ta lộ rõ vẻ hoảng loạn, do dự một chút rồi
lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Hương Định quan sát hai người họ, trong lòng thầm nguyền rủa gã
kia, đôi môi hồng của cô trễ xuống vì thất vọng, đôi mắt vô thần
một lần nữa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường vẫn đều đặn nhích
từng phút.

“Em cần một lý do đủ thuyết phục phải không?” Chàng trai nhìn cô
gái, ánh mắt dần linh hoạt trở lại.

Cô gái cúi đầu để tránh ánh mắt của chàng trai, im lặng.

“Bây giờ tôi sẽ nói sự thật cho cô nghe”, chàng trai lên tiếng.
“Tôi đã biết người đàn ông tên là Kiệt Thâm.” Cô gái giật mình kinh
ngạc, ngẩng lên nhìn chàng trai.

“Trong thời gian hẹn hò với tôi, cô đã giấu tôi, thường xuyên cùng
người đàn ông tên Kiệt Thâm đó đi ăn, đi bar, thậm chí vào cả khách
sạn. Thế mà trước mặt tôi, cô lại làm ra vẻ không có chuyện gì, giả
bộ yêu thương tôi. Nói thật, bộ dạng ấy của cô làm tôi thấy buồn
nôn.” Anh ta đã hết cả nhẫn nhịn, cách xưng hô cũng thay đổi.

Giọng nói của chàng trai không bộc lộ chút cảm xúc nào. Hương Đình
mải nghe họ nói chuyện mà quên cả việc miếng dưa hấu đang chờ trước
miệng.

Trời ạ! Cô không thể ngờ câu chuyện giữa hai người đó lại phát
triển theo chiều hướng ấy. Cô tự hỏi không biết có phải bọn họ đang
đóng một bộ phim tình ái nào đó hay không.

Mặt cô gái tái dần đi rồi trắng bệch. Chưa đầy một phút sau, chàng
trai đứng dậy bỏ đi, cô gái cũng vội vàng đứng lên khiến cái ghế đổ
nhào. Nhưng cô ta cũng không quan tâm đến cái ghế bị đổ, ngay cả
thể diện, lòng tự trọng cô ta cũng vứt bỏ hết rồi. Cô ta hoảng hốt
chạy theo chàng trai, vội vàng nói: “Trung Thiên, em và Kiệt Thâm
chẳng qua là vui vẻ một chút, người em thật sự yêu là anh, anh hãy
cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em sẽ không bao giờ tái phạm
nữa… Anh… Anh!!!”.

Trông cô ta có vẻ thành khẩn và biết lỗi lắm, vậy mà chưa đầy hai
giây sau, cô ta đã đanh giọng nói: “Em là cô gái đích thân mẹ anh
chọn. Bác đã nói em là người thích hợp nhất để làm vợ anh, thế nên
chưa được sự đồng ý của bác, anh không được chia tay với em”.

Đôi mắt lạnh lùng của chàng trai hướng về phía cô gái, đôi môi màu
anh đào của khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng.

Vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy, anh ta nói: “Nếu mẹ tôi biết cô đi
lại với người đàn ông khác sau lưng tôi, liệu bà còn đồng ý chuyện
của chúng ta?”.

Cô gái toàn thân run rẩy, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay phải của
chàng trai, đôi môi hồng lắp bắp: “Trung Thiên, em cầu xin… cầu xin
anh, cho em thêm một cơ hội nữa, được không anh?”.

“Luyến Hoàn, chúng ta hãy chia tay trong vui vẻ. Cô nên chú ý đến
hình ảnh của mình một chút mà giữ lại chút tự trọng đi.” Sở Trung
Thiên lạnh lùng nhấn giọng.

Cô gái vẫn bất chấp tất cả, giữ chặt cánh tay chàng trai, miệng
không ngớt cầu xin. Sở Trung Thiên bỏ mặc cô ta, đi thẳng ra quầy
thu ngân.

Hương Đình đứng sau quầy thu ngân, giả bộ như đang bận kiểm tra hóa
đơn nhưng đôi mắt thi thoảng lại liếc trộm chàng trai đang đi về
phía mình, nghĩ thầm trong bụng:

“Anh chàng này thật phong độ, còn cô gái đó thì quá tham lam, có
một anh người yêu đẹp trai như thế rồi mà còn ngoại tình, thật là
hết biết”.

Sở Trung Thiên dừng lại trước quầy thu ngân. Hương Đình lập tức nở
một nụ cười xã giao: “Thưa tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho
anh?”.

“Thanh toán!”

“Được rồi, xin đợi một chút.” Hương Đình nhanh chóng lướt qua một
lượt các hóa đơn trên bàn, sau đó ngẩng lên mỉm cười nói với khách:
“Thưa tiên sinh, tổng cộng hết ba mươi tệ”.

Sở Trung Thiên lấy ví, rút ra ba tờ một trăm tệ, đặt lên quầy thu
ngân, lịch sự nói: “Không cần trả lại, chỗ đó coi như tiền đền bù,
hy vọng cô nhận lấy”. Nói xong, anh ta đẩy cửa bước ra ngoài, phong
thái lạnh lùng quyến rũ. Cô nàng Luyến Hoàn cũng đã ngừng cầu xin,
vội vã đuổi theo.

Tiếng leng keng phát ra từ chiếc rèm pha lê treo ngoài cửa lúc họ
bước ra nhỏ dần rồi ngừng hẳn, không gian bên trong quán yên tĩnh
trở lại.

“Thật là một người hào phóng!” Hương Đình vừa cầm mấy tờ một trăm
tệ lên ngắm vừa mở khóa hộp đựng tiền rồi cất tiền vào hộp. Sau đó,
cô bắt đầu lau dọn quầy thu ngân.

Đúng lúc đó, chiếc rèm pha lê treo ngoài cửa lại đột nhiên phát ra
những tiếng leng keng.

“Muộn rồi mà còn có khách hay sao?” Hương Đình tự hỏi, quay đầu
nhìn ra cửa, không khỏi bất ngờ khi thấy một cô gái đang mở cửa đi
vào.

“Hương Tranh! Em đến quán làm gì?” Hương Đình kinh ngạc nhìn em
gái. Trông thấy đôi chân trần của cô em, Hương Đình không nén nổi
tò mò hỏi: “Trời! Hương Tranh, giày của em đâu rồi?”.

Hương Tranh khó nhọc đi vào trong, thấp