Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324933

Bình chọn: 8.00/10/493 lượt.

là không phải rồi!” Tôi nhìn anh ta bằng nửa con mắt.

Không phải là tôi gặp phải một bệnh nhân từ trong viện thần kinh chạy trốn ra
ngoài đấy chứ? Anh chàng đẹp trai thế này, nếu mà bị bệnh thần kinh thì thật là
phí biết bao! Tôi không thể để thảm kịch nhân gi­an này xảy ra được, thế là tôi
nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Bây giờ đang là năm nào?”

“Kiến Văn năm thứ hai.”

“Đế Vương Kiến Văn Chu Doãn Văn, năm thứ hai triều đại nhà Minh?”

Mặc dù kì thi hồi học cấp hai đã cách đây hai năm rồi, nhưng cũng may mà tôi
chưa hoàn toàn quên hết kiến thức lịch sử!

“Đúng rồi! Nhưng tại sao cô nương lại dám gọi cả tên của Thiên Tử ra như
vậy?” Thượng Quan Cảnh Lăng chắp tay trước mặt như lạy Hoàng Đế.

“Ồ, Thiên Tử? Anh nói Chu Doãn Văn à? Ông ấy chết cách đây vài trăm năm rồi,
sợ cái gì chứ!”

Tôi dùng tay ấn ấn lên trán mình, thật là đau đầu, anh ta nói anh ta là người
thuộc triều đại nhà Minh, thế thì chẳng phải là người của cách đây năm, sáu trăm
năm trước sao? Sao lại đến đây? Trừ phi… chẳng lẽ… là xuyên thời gi­an như trong
truyền thuyết?

“Lâm cô nương, Hoàng thượng mới lên ngôi, chỉ mới hai mốt, hai hai tuổi, làm
sao mà…”

Giọng điệu của Thượng Quan Cảnh Lăng có vẻ là đang quở trách, nhưng dẫu là
đang quở trách thì ánh mắt vẫn… dịu dàng như vậy, dường như có một sức lôi cuốn
kỳ lạ.

Không làm chủ được mình, tôi cũng gật đầu hùa theo.

Thượng Quan Cảnh Lăng mỉm cười, hỏi tiếp: “Lâm cô nương, đây là nơi nào? Cách
huyện Thanh Tùng có xa không? Tại hạ phải quay trở về báo cáo đại nhân nữa.”

“Cái gì cơ? Huyện Thanh Tùng? Nhưng mà ở đây làm gì có huyện Thanh Tùng!” Tôi
gãi gãi đầu, chẳng biết giải thích như thế nào với anh ta. Ôi, rốt cuộc là ai
phát minh ra cái gọi là “xuyên thời gi­an” vậy? Làm sao mà người từ mấy trăm năm
trước lại có thể đến đư̖ã hội hiện đại của chúng tôi chứ!

“Không có?” Quả nhiên là trên mặt anh chàng thiên thần đẹp trai Thượng Quan
này hiện lên một dấu hỏi chấm to tướng, ánh mắt khiến cho người khác muốn đánh
cho anh ta một cái vào mặt cho anh ta tỉnh táo trở lại. Anh ta hoàn toàn không ý
thức được thế giới trước mặt, lẽ nào anh ta không chú ý tới cách ăn mặc của tôi
và cách ăn mặc của anh ta khác nhau một trời một vực sao? Một sai dịch đại nhân
sơ ý và đơn thuần như vậy chẳng hiểu là bình thường đi bắt kẻ gi­an thế nào được
chứ?

“Làm sao lại không bắt được kẻ gi­an chứ? Rõ ràng là tôi truy bắt tên gi­an
tặc ấy chỉ ở ngoài khu vực huyện Thanh Tùng, chứ không rời khỏi đó quá xa.”

“Lại đây, anh ngồi xuống đây, tôi sẽ nói cho anh biết.” Tôi kéo tay anh ta,
ấn vai anh ta ngồi xuống chiếc ghế băng.

Ai ngờ rằng anh ta bỗng lùi lại ra sau một bước, nghiêm túc nói với tôi: “Nam
nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi đã mạo phạm đến cô nương, tại hạ không dám lại mạo
phạm nữa.”

Hì hì… lo lắng cái gì thế chứ, còn chưa biết ai mạo phạm đến ai đâu.

Tôi vừa cười thầm vừa day day huyệt thái dương… Hờ hờ, từ trên trời rơi xuống
một anh chàng đẹp trai, lại còn biết võ công nữa chứ. À, đúng rồi, những đồ vật
trên người anh ta có khi đều là đồ cổ cả

Ha ha ha, tôi cười hả hê trong lòng: “Vừa được người lại được của” rồi!

“Thôi được rồi, tôi không chạm vào anh nữa, anh cứ ngồi xuống đi đã.”

Tôi giả vờ kiêu ngạo tránh sang một bên, Thượng Quan Cảnh Lăng ngồi xuống
ghế, mặt đỏ bừng, rồi tránh mặt sang hướng khác không nhìn tôi.

Hi hi, anh chàng này lại còn thẹn thùng xấu hổ nữa chứ! Nếu tôi mà đưa anh ta
đến trường học, để cho những cô gái háo sắc trong trường nhìn thấy (Hỏi tôi sao
lại biết trong trường học toàn là gái háo sắc ấy hả? Ui, cái đó còn phải hỏi
sao, cứ nhớ đến cô gái tỏ tình trong vườn hoa hôm nay là biết liền), thì chắc
chắn là anh ta sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống.

“Thượng Quan Cảnh Lăng, thực ra thì bây giờ không phải là triều nhà Minh nữa
rồi…”

“Gì cơ?” Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi một cách mê muội, gay rồi, gay rồi,
chắc chắn là anh ta không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi cười ngượng ngập, chỉ lên bộ quần áo mà tôi đang mặc, nói: “Anh xem này,
quần áo mà tôi đang mặc khác hoàn toàn với quần áo mà anh đang mặc”

“Đúng vậy, không giống tôi, cô nương là dân ở đâu

Thượng Quan Cảnh Lăng cẩn thận nhìn tôi một lượt và trịnh trọng hỏi.

“Dân cái đầu anh ấy!” Tôi tức lộn cả ruột đi đi lại lại trước cái ghế băng,
thực sự là không biết giải thích như thế nào cho anh ta về sự việc thay triều
đổi đại này.

“Cô nương, cô đi đi lại lại như thế cũng mệt, có việc gì thì cô cứ ngồi xuống
đây rồi từ từ suy nghĩ.”

________________________________

1. Một nhân vật anh hùng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Truyền kỳ Lục Tiểu Phụng
của Cổ Long.

2. Trang phục truyền thống của nam giới Trung Quốc thời nhà Thanh thường hay
mặc.

Chuyện tình vượt thời gi­an



1.

“Bố ơi, con đến rồi!” Lúc tôi thở hổn hển chạy đến cổng trường thì trời đã
sáng rõ rồ


XtGem Forum catalog