
vì quá sợ hãi mà… thấy chết không cứu! Tôi tiện tay nhặt
một viên đá cuội trong bể phun nước bên cạnh, thận trọng quay lại phía sau, quan
sát thật kỹ cái bóng đen vẫn đang khuỵu trên đất kia – Ấy, hắn ta mặc cái gì vậy
nhỉ?
Hình như là một chiếc Trường bào màu đen màu đen2, phần eo đeo một chiếc dây
lưng màu vàng, trên chiếc đai lưng ấy có đeo một thanh kiếm. Tóc hắn rất dài,
đằng sau dùng một chiếc dây màu đậm buộc gọn gàng.
Ôi kiểu ăn mặc đó thật là khác người! Diễn viên của đoàn kịch nào chăng?
Nhưng mà, gần đây làm gì có đoàn kịch nào mặc đồ cổ trang để diễn kịch đâu!
“Này, này, anh làm sao vậy hả?” Tôi thận trọng tiến lên một bước, nhưng vẫn
không dám đứng quá gần hắn. Hắn ta còn có cả kiếm nữa, mặc dù không biết có phải
là thật hay không, nhưng tôi vẫn phải hết sức cẩn thận.
Hắn ta rên vài tiếng, ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: ”Cô nương, cô có thể đỡ tại
ồi lên ghế không?”
Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn ta ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu, nhưng
vẻ mặt vẫn toát lên vẻ tươi cười rạng rỡ, tựa như một thiên thần thánh thiện
đang tỏa sáng. Trời ạ, ở đâu rơi xuống đây một chàng trai tuyệt mỹ thế này, thậm
chí là còn đẹp hơn tất cả các bạn nữ sinh nữa cơ! Từng đường nét trên khuôn mặt
cương nghị mà lại dịu dàng làm rung động lòng người, đôi mắt sâu thẳm và trong
suốt, mũi cao và thẳng, đôi môi xinh xắn và mềm mọng – Anh ta cũng ngang ngửa
như tên ngụy quân tử tôi gặp lúc đầu!
“Cái này, cái này, đương nhiên rồi…” Tim tôi đập loạn lên, mặt nóng bừng,
người như thế làm sao mà có thể làm yêu râu xanh được chứ? Mà có là yêu râu xanh
đi nữa, thì tôi cũng nguyện được chết. Tôi lắc lắc đầu, thực sự muốn cho mình
một cái tát, thật là… giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ linh tinh!
Tôi nhanh chóng bước đến, cẩn thận đỡ anh chàng thiên thần đẹp trai ngồi lên
ghế. Anh ta ấn ấn ngực, ngồi khoanh tròn chân, hai tay để lên hai đầu gối, hai
mắt khẽ nhắm – cái này, rất giống với dáng của người đang ngồi luyện công như
trong các bộ phim mà tôi xem trên tivi ấy.
Lẽ nào tôi lại gặp đúng cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết? Tôi véo mạnh
cánh tay mình… A, đau quá! Xem ra không phải tôi đang nằm mơ rồi…
“Khì khì…”
Đột nhiên tôi phát hiện thấy trên đầu anh chàng thiên thần đẹp trai thoát ra
một làn khói trắng mờ mờẩn lúc hiện!
Ôi trời, anh ta nhất định là một cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết rồi!
Chẳng phải là vừa rồi anh ta từ mặt đất bay lên để tóm lấy tôi, lại còn gọi tôi
là “cô nương”, xưng là “tại hạ” nữa chứ!
Oa! Một cao thủ anh tuấn xuất thần, và một “nữ hiệp” chính trực trẻ trung như
tôi gặp nhau, rồi ngay lập tức “tiếng sét ái tình” ập đến, và sau đó hai chúng
tôi cùng “hành tẩu giang hồ”, trở thành “thiên hạ vô địch”…
“Cô nương…”
“Ừm…”
“Cô nương?”
“Ha ha, ừm…”
“Cô nương, cô không sao chứ?”
“Ừ, ừ… À… không sao!”
Tôi cứ đứng ngây ra đó nhìn anh ta, rồi như người mất hồn, hình như lại còn
cười ngây ngô nữa, thật là xấu hổ quá đi mất!
“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ, tại hạ là sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng huyện
Thanh Tùng, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương!” Anh chàng ần đẹp trai
ngồi luyện công xong, bỗng nhiên đứng lên, khoanh tay mỉm cười nhìn tôi.
Ánh mắt đen láy của anh ta như tia lửa điện chạm vào tôi, tôi cảm thấy toàn
thân mình như có một dòng điện chạy qua, tim tôi càng đập mạnh hơn. Ôi, choáng!
Tôi choáng váng, anh chàng thiên thần đẹp trai ơi…!
Từ từ đã, anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ? Sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng huyện
Thanh Tùng?
Huyện Thanh Tùng? Gần đây làm gì có cái huyện nào tên như vậy chứ.
Sai dịch? Anh ta nói anh ta là sai dịch! Đang đóng phim đấy à? Xem ra anh
chàng đẹp trai này thần kinh hơi không bình thường! Nhưng mà hình như anh ta
biết khinh công, trên đầu còn tỏa ra được cả khói nữa…cái này thì phải giải
thích như thế nào nhỉ?
“À, tôi, tôi tên Lâm Tiểu Ngư. Anh vừa nói… anh là người ở đâu?” Tôi đi vòng
một lượt quanh người anh ta, cẩn thận nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới.
Trang phục của anh ta xem ra có vẻ rất rất xịn, mái tóc dài buộc chặt đằng sau
bay nhẹ trong gió đêm.
“Hóa ra là Lâm cô nương. Tại hạ là người huyện Thanh Tùng, vừa rồi vô tình đã
mạo phạm đến cô. Tại hạ đang truy đuổi một tên gian tặc hoang dâm tội ác tày
trời, không ngờ là hắn dùng thủ đoạn hạ lưu, đẩy tại hạ xuống vách núi. Tại hạ
nghĩ là mình sẽ không thể sống sót được, ngờ đâu lại rơi trên một cơ thể mềm
mại. Mở mắt ra thì thấy đang nằm trên người cô nương.”
Lúc Thượng Quan Cảnh Lăng giải thích, ánh mắt của anh ta như ánh mặt trời rực
rỡ, nhẹ nhàng rơi trên người tôi.
Tôi ngẩng đầu, chỉ tay lên bầu trời tối đen như mực và hỏi: “Đó là vách núi?
Anh rơi từ trên đó xuống à?”
Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu, nheo mày, trả lời:
“Tại sao cũng không biết tại sao lại thế này, nhưng ở đây không giống ở dưới
vách núi.”
“Đương nhiên