Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325653

Bình chọn: 9.5.00/10/565 lượt.

: Kiwi và Skyler-chẳng ai bảo ai, mỗi người một cây đàn guitar trước mắt sẵn sàng trao nó cho tôi.

“Tiếp tục đi, Ice-cream.”

“Em có thể dùng cái này.”

Cả hai lên tiếng cùng một lúc.

Có thể họ đã lấy ở cuối phòng chăng? Hay ở đâu đó quanh đây. Ôi mình tệ
thật! Đây là công ty ca nhạc cơ mà! Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng
nữa, bởi tôi đang đứng trước một tình huống vô cùng khó xử.

Nên lấy của ai đây? Chiếc bên phải của Kiwi, hay chiếc bên trái của Skyler?

Nếu phải lựa chọn, tất nhiên tôi sẽ chọn Kiwi. Nhưng nếu thế Skyler sẽ mất mặt mất.

Ahhh! Thật là…!

“Ôi trời cái tụi này làm cái trò gì thế không biết? Muộn rồi đấy!” Chú
An Thông xen vào, giật lấy cây đàn từ tay Kiwi và đưa nó cho tôi. “Đừng
sợ hãi quá, Kem ạ! Mọi người luôn bên cạnh ủng hộ cháu!” Chú ấy thì
thầm.

Nhìn xuống phía dưới, ngoài những gương mặt ngán ngẩm của các vị quan
khách là những vẻ mặt rạng rỡ của gia đình và bạn bè. Tôi có thể thấy
chị Sam đang nhảy cẫng lên, vẫy vẫy chiếc túi xách khích lệ.

Gần đó, ông An Mạnh khẽ gật đầu với tôi. Hôm nay trông ông có vẻ gầy gò quá…Lặng lẽ, tôi cũng gật đầu lại và mỉm cười với ông.

Okay. Không để mọi người chờ lâu thêm nữa, tôi chính thức bắt đầu đây.

“Gấu Trắng và Tảng Băng Mùa Xuân”



Dừng lại nhé, Gấu thân yêu ơi!

Trò chơi đã kết thúc rồi

Tớ đã chạy, rất lâu cùng với bạn

Nhưng giờ thì tớ mỏi chân lắm rồi, tớ không thể chạy theo bạn được thêm nữa đâu

Vậy tớ dừng lại nhé

Dừng lại, để mình bạn cô đơn trên con đường ấy

Nhưng bạn sẽ chẳng cô đơn thêm bao lâu đâu. Bạn rồi cũng sẽ quên tớ đi, sẽ nhanh thôi

Mùa xuân đến mất rồi

Ánh dương sao mà nóng bỏng

Tớ sẽ tan chảy

Và trôi dạt đến một đại dương xa tít tắp

Hòa mình cùng những con sóng bạc đầu

Đùa vui

Và vỗ bồm bộp vào những mỏm đá

Gió sẽ ru tớ những giấc ngủ say

Đừng khóc, Gấu Trắng yêu dấu!

Hẹn gặp lại, nếu có thể

Một ngày mùa đông chưa kịp gọi tên…



Bài hát đã kết thúc, nhưng khán phòng vẫn cứ im lặng mãi.

Hình ảnh chú gấu ngơ ngác nhìn theo tảng băng trôi đi xa cứ hiện ra
trong tôi suốt quá trình viết cũng như thể hiện bài hát. Một cảm xúc gì
đó trong veo, đượm buồn.

Và rồi tất cả dậy lên như một đợt sóng, những tràng pháo tay, những bó hoa nhiều màu sắc.

“Thật không còn lời nào để nói!”

“Tuyệt quá!”

“Sự lựa chọn của ngài An Mạnh đó, quả không ngoa!”

“Rất thuyết phục!”

“…”

Những người khi nãy tỏ ra chán nản thì nay đứng hết dậy, vỗ tay hết sức nhiệt tình.

“Cháu đã không hề làm ta thất vọng, Hạ Kem.” Ông An Mạnh lúc đó ngồi trên chiếc xe lăn mỉm cười đầy tự hào.

“Cảm ơn ông! Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ con!” Tôi rạng rỡ.

“Cậu tuyệt lắm!” My chạy lên ôm chầm lấy tôi.

“Có thế chứ, lẽ ra mình nên mang camera theo!” Siro vừa tặng hoa cho tôi vừa tỏ vẻ tiếc nuối.

“Ôi, con gái bé bỏng của bố mẹ!” Mẹ nhìn tôi nghẹn ngào.

Rất, rất nhiều người đến ôm và chúc mừng tôi, trong đó còn có cả bác
giám đốc Fresh Music, những nhân vật nổi tiếng của showbiz, cả chị Kì
Diệu nữa.

Ui, một buổi tối tuyệt vời, mình ngập trong hoa mất! Hạnh phúc quá!

Và còn hạnh phúc hơn nữa khi đón nhận bông hồng nhung của Kiwi. Và bạn
biết không, sau buổi biểu diễn ra mắt đó, tất cả đều ở lại đến nửa đêm
để khiêu vũ, còn tôi và Kiwi đã bỏ về nhà anh ấy để uống cacao nóng. Tất nhiên, chỉ một lúc thôi, không phải là qua đêm đâu nhé!

Bọn tôi lên sân thượng nhà anh ấy, một khu vườn đầy hoa thơm ngào ngạt, ở đó có thể ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Tôi cùng Kiwi nằm dài ra trên chiếc thảm mềm giữa khu vườn, vừa nhấm nháp bánh qui, uống cacao nóng, vừa nghe nhạc.

“Em biết không, Ice-cream? Gấu Trắng và Tảng Băng Mùa Đông trong bài hát của em sẽ gặp lại nhau.” Kiwi vừa nói vừa bâng quơ nhìn lên bầu trời.

“Bằng cách nào cơ?”

“Trái Đất vốn dĩ hình cầu. Đi hết một vòng tự khắc sẽ quay lại nơi cũ.
Rồi vào một ngày mùa đông nào đó, tảng băng kia sẽ tìm lại được Gấu
Trắng.”

“Nhưng nếu Gấu Trắng không còn ở đó nữa thì sao? Nó chuyển nhà đi nơi khác, hoặc nhỡ…”

“Ngốc ạ!” Kiwi xoa xoa đầu tôi. “Em sáng tạo ra hai nhân vật đó, mà lại
để chúng rời xa nhau là thế nào? Phải có niềm tin vào tương lai chứ!”

“Ừ, happy ending đúng không anh.” Tôi bật cười.

Rồi anh ấy rủ tôi chơi trò nối hình. Dễ lắm nhé, chỉ cần dùng ngón tay
nối các ngôi sao lại thành một hình nào đó là được. Bọn tôi vẽ ra đủ mọi hình thù ngộ nghĩnh, như quả chuối, một con gấu bông, chiếc lá, hình
con cừu,…mặc dù trông chúng chẳng giống ngoài đời thực chút nào cả.

“Tặng em bông hoa này.” Kiwi đưa ngón tay vạch ra trên khoảng không những đường chẳng ra đâu vào đâu cả.

“Nó không giống hoa chút n


pacman, rainbows, and roller s