
Lạc còn sống cũng muốn mau gặp lại bà, cùng
cô gọi bà một tiếng mẹ.
-Tốt quá, tốt quá rồi, gọi mẹ là tốt rồi.-bà Khuê quýnh quáng lau nước mắt của mình, sau đó âu yếm ôm lấy cô
-Mẹ...
Hạ Đồng gọi to một tiếng mẹ nữa, ôm lấy bà Khuê mà khóc. Y như một đứa trẻ nhỏ bị mẹ la rầy mà khóc, rồi lại được mẹ dỗ dành trong lòng.
Dương Tử cùng Đình Hiên nhìn thấy hai người có thể nhìn nhận lại nhau trong lòng mừng thay cùng nhẹ nhõm.
Dương Tử cong môi cười, lại nhanh chóng hạ xuống, cô đã chấp nhận mẹ
mình, có được hạnh phúc, nhưng mà sắp tới đây anh làm sao tiếp tục cho
cô hạnh phúc.
Trách nhiệm của anh đối với Ân Di quá lớn, anh nợ Hạ Đồng nhưng anh càng nợ Ân Di rất nhiều.
Anh đã yêu Hạ Đồng, quên hẳn Ân Di nhưng mà bây giờ Ân Di lại còn
sống, muốn quay về, suy cho cùng anh vẫn phải chịu trách nhiệm với Ân
Di, nếu không vì anh, thì Ân Di đã không gặp tai nạn.
Nhưng mà làm sao anh có thể buông tay Hạ Đồng được? Con người ta khi
yêu luôn luôn ích kỉ như thế, không muốn mất cái này cũng không muốn mất cái kia.
-Dương Tử, làm gì suy nghĩ đăm chiêu vậy?-Đình Hiên vỗ bả vai anh
-Không có gì. Cậu đã tìm thấy Bạch Mai chưa?-Dương Tử lảng qua chuyện khác
-Vẫn đang tìm. Nhưng...
-Nhưng tớ phải nghe cậu tin là Bạch Mai không có làm đúng không? Cậu
tìm ra cô ta đi rồi muốn tớ tin thì tớ tin.-Dương Tử cắt ngang không cho Đình Hiên nói tiếp
-Chỉ tìm thấy chiếc xe trên núi, làm sao biết Bạch Mai đi đâu?
-Thế nào cũng tìm được? Không phải cậu yêu cô ta sao? Dùng thần giao cách cảm đi.
-Dương Tử...
-Nói cho vui thôi, cậu làm gì có thần giao cách cảm bằng tớ và Hạ Đồng.
-Giờ này cậu còn có tâm trạng đùa.
-Không đùa thì buồn, đùa cũng buồn. Con người thật khó hiểu.
Đình Hiên nhìn Dương Tử, hôm nay Dương Tử có vẻ rất khác lạ, hình như
Dương Tử đang có chuyện xảy ra mà không thể giải quyết, rốt cục đó là
gì?
- - -
-Khiết Đạt, anh nói xem, chúng ta và Dương Tử Hạ Đồng ai hạnh phúc hơn.-Thi chống cằm nhìn Khiết Đạt hỏi
-Đương nhiên là chúng ta.
-Hạ Đồng nói cậu ấy cùng Dương Tử ngày nào cũng nắm tay nhau đi học,
cùng nhau ăn sáng, Dương Tử thường chở cậu ấy đi chơi. Anh nói xem, hai
người họ phải hạnh phúc hơn chứ?
-Nhưng chúng ta có việc hơn mấy chuyện kia của hai người họ.-Khiết Đạt cười xấu xa
-Là gì?
-Là này này...
Nói xong, Khiết Đạt đè Thi xuống giường, không chín chắn.
-Aiss... anh đừng có hở chút lại giở có được không? Đến lúc cưới nhau em sẽ không để mình lỗ đâu.
-Thi... trước sau vẫn cưới...
-Đó là sau này, bây giờ...
Thi nói, rồi phất tay. Khiết Đạt cũng rất nghe lời, bất mãn ngồi dậy.
Khiết Đạt lại ngồi nép vào thành giường, trùm chăn lại.
Thi khó hiểu, hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"
-Anh đang vằn vặt lương tâm.
-Cái gì?
-Anh cũng đang xám hối. Bản thân anh đã gây ra tội gì lại gặp em.
-Anh... Vương Khiết Đạt...-Thi nghiến răng, sau đó giơ cao chiếc gối quăng thẳng vào anh
Không cần nói yêu, không cần thể hiện, chỉ cần hiểu nhau, biết đối phương cần điều gì là quá đủ.
Hạ Đồng ngồi chăm chút chậu hoa oải hương bên cửa sổ, tâm trạng không
vui vẻ, mấy ngày nay Dương Tử thường xuyên không ở nhà, cả buổi tối
giành thời gian để dạy cô học cũng không có, đến chín mười giờ tối anh
mới quay trở về.
Cô đợi anh thì anh bảo không cần đợi anh nữa, mỗi lần anh về cô đứng
trên lầu nhìn anh, anh lên cầu thang cô chạy vào phòng len lén nhìn anh
vào phòng, rồi lại ngu ngốc đứng bên ngoài chờ anh tắt đèn mới an tâm về phòng.
Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh lại không chịu nói cho cô nghe.
-Mày nói xem, Dương Tử anh ấy rốt cục đã có chuyện gì?-Hạ Đồng chống cằm nhìn chậu hoa
Hôm nay là chủ nhật mà anh cũng không ở nhà, sáng sớm đã ra khỏi nhà, cô còn không kịp cùng anh ăn sáng.
Không lẽ như người ta nói, con trai rất mau chán, chẳng lẽ anh đã chán cô rồi?
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Hạ Đồng chán nản cầm điện thoại lên nghe:
-Alo.
[...Có rãnh không?...'>-Lăng Hạo đầu dây bên kia hỏi
-Anh nói xem?
[...Đang ở bên cạnh Dương Tử sao? Anh không phiền em nữa...'>
-Lăng Hạo, em rất rãnh. Anh có thể đưa em đi chơi không?
[...Được, anh đến đón em...'>
-Vâng.
Hạ Đồng cúp máy, buồn bã đặt chậu hoa cạnh ô cửa sổ để hứng ánh sáng mặt trời, sau đó đi thay đồ chuẩn bị.
_Ting ting...
Hạ Đồng nghe tiếng còi xe liền mở cổng chạy ra, nhìn chiếc Volkswagen mui trần, khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ.
-Anh chạy tốc độ ánh sáng hay sao mà chỉ trong vòng năm phút đã đến rồi.-Hạ Đồng mở cửa lên xe ngồi, trêu
-Nếu không anh bị cho leo cây sao?-Lăng Hạo trên môi duy trì nụ cười
<