
ết.
“Harry cũng vậy, thực là một người tốt. Ông ấy biết cảm thông và thân thiện với tất cả, thậm chí cả cái
thằng Matthew kia. Nó được ông ấy bỏ qua cho nhiều hành động khủng
khiếp, khủng khiếp! Ví dụ như việc nhúng cả người vào dầu hoắc hương,
thứ bốc mùi khủng khiếp. Khủng khiếp lắm! Tuy nhiên, cho dù Harry có thể biết rất nhiều về biển và tàu bè, nhưng khi chuyển sang mục bay lượn
thì ông ấy chẳng biết gì cả,” Einstein góp lời.
“Carlo, người phục vộ tại il ristorante, nói rằng tôi thộc về anh ấy và tôi để cho anh ấy tin thế vì
đó quả thực là một gã bạn tốt. Tôi phải lấy làm buồn khi nói rằng, dù anh
ấy rành rẽ về bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, đua ngựa, hộp đêm, và nhiều thứ khác, nhưng anh ấy chưa từng đả động lần nào về chuyện bay cả,”
Secretario nói.
“Thuyền trưởng của tôi là một người tốt, tấm
lòng thực là nhân ái, như trong lần ẩu đả gần đây nhất tại quán bar ở
Antwerp, ông ấy đã đánh lại mười hai gã dám xúc phạm mình và chỉ để cho
một nửa trong số chúng bay khỏi vòng chiến đấu. Nhưng ôi cái vỏ trai
chứa âm thanh của biển, ông ấy chỉ cần leo lên ghế thôi đã hoa mắt chóng mặt. Tôi không thấy ông ấy giúp được gì mình đâu,” Bốn Biển thêm vào
giọng chắc nịch.
“Cậu chủ nhà tôi có thể thông cảm,”
Zorba nói. “Nhưng giờ cậu ấy đang đi nghỉ, và, dù sao đi nữa, một cậu bé thì có thể biết gì về bay lượn cơ chứ?”
“Porca miseria! Thế là danh sách của chúng ta đã hết sạch rồi,” Đại Tá gừ lên.
“Không. Vẫn còn một con người chưa được đưa vào danh sách của chúng ta,” Zorba phản đối.“Người sống cùng Angelina.”
Angelina là một con mèo khoang đen trắng xinh đẹp, thường tận hưởng sự thư thái
giữa các chậu hoa trên sân thượng hàng giờ liền. Và tất cả đám mèo đực
rựa khắp cảng diễu thành hàng từ từ qua trước mặt cô nàng, phô trương vẻ dẻo dai của thân thể, màu sáng bóng của lớp lông chải chuốt, độ dài của các hàng ria, vẻ thanh lịch của cái đuôi thẳng giương cao chỉ để gây ấn tượng với cô. Nhưng Angelina khác biệt với tất cả bọn chúng, cô nàng
chỉ chấp nhập tình thương mến từ chủ, người ngồi trên sân thượng hết giờ này qua giờ khác với cái máy đánh chữ.
Ông ta là một con người lạ
lùng – kẻ thỉnh thoảng lại phá lên cười sau khi đọc lại thứ mình vừa
viết ra, rồi khi khác lại đóng sập những bản thảo đó mà không thèm đọc
gì hết. Sân thượng nhà ông ta luôn êm ái ngập tràn thứ âm nhạc dịu dàng
và sầu muộn khiến Angelina trở nên uể oải và làm những gã mèo đực đi qua phải thở dài.
“Chủ của Angelina? Sao lại là ông ta?” Đại Tá hỏi.
“Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể tin con người đó.” Zorba thú nhận. “Tôi đã nghe ông ấy đọc những gì chính ông ấy viết. Những ngôn từ đẹp đẽ đó có thể làm anh hạnh phúc hay u sầu, nhưng chúng luôn mê hoặc
anh và khiến anh cảm thấy muốn nghe thêm nữa.”
“Một thi sĩ! Thứ người đó viết được gọi là thơ ca. Tập hai mươi, vần T, trong bộ từ điển bách khoa,” Einstein quả quyết.
“Tại sao anh nghĩ rằng người chủ của Angelina biết về chuyện bay?” Secretario thắc mắc.
Zorba bắt đầu chạy băng qua các mái nhà về phía sân thượng của con người đã được lựa chọn.
Khi thấy Angelina đang duyên dáng dựa mình giữa mấy chậu hoa, nó trân trân
nhìn rồi thở dài trước khi cất tiếng. “Angelina, đừng hoảng nhé. Tôi ở
trên này.”
“Anh muốn gì? Anh là ai?” Cô nàng xinh đẹp giật mình, lên tiếng hỏi.
“Xin đừng bỏ đi, làm ơn. Tôi tên là Zorba và tôi sống ở gần đây. Tôi cần sự giúp đỡ của cô. Tôi xuống đó được không?”
Angelina gật đầu. Zorba bò xuống dưới sân thượng và ngồi quỳ trên hai chân sau. Angelina tiến lại hít nó.
“Anh có mùi của sách, của hơi ẩm, của quần áo cũ, của một con chim, của bụi
bặm, nhưng lớp lông của anh lại sạch sẽ,” Angelina kết luận.
“Đó là
các loại mùi từ cửa tiệm tạp hóa Harry. Đừng có ngạc nhiên nếu tôi cũng
bốc mùi của một con đười ươi,” nó cảnh cáo cô nàng.
Thứ âm nhạc dìu dặt văng vẳng vọng ra sân thượng.
“Âm nhạc tuyệt vời quá!”
“Của Vivaldi. Bản giao hưởng Bốn Mùa. Anh muốn gì ở tôi?” Angelina thắc mắc.
“Tôi muốn cô dẫn tôi vào trong và giới thiệu với chủ của cô,” Zorba trả lời.
“Không đời nào. Ông ấy đang làm việc và không một ai, ngay cả tôi, được phép làm phiền ông ấy,” cô nàng mèo nói.
“Làm ơn đi mà, đây là vấn đề cấp bách lắm. Tôi cầu xin cô nhân danh tất cả mèo sống ở bến cảng này,” Zorba van nài.
“Tại sao anh phải gặp với ông ấy?” Angelina hỏi, tỏ ra thoáng chút nghi ngờ.
“Tôi cần nói chuyện với ông ấy,” Zorba nói chắc gọn.
“Đó là điều cấm kị!” Angelina ngoao lên, lông trên lưng của cô nàng dựng ngược. “Đi ngay khỏi đây!”
“Không đời nào. Và nếu cô không mời tôi vào… ờ, thế thì dẫn ông ấy ra đây! Cô có khoái nghe rock không hả, người đẹp?”
Bên trong, người được chọn đang gõ máy chữ. Ông đang phấn khởi sắp hoàn
thành một tác phẩm và những vần thơ tuôn ra như nước. Đột nhiên, từ phía sân thượng, ông ta nghe th