
tới khó hiểu của Diệp Anh. Anh vì thế càng chuyên tâm luyện tập. Anh muốn khi cô trở lại, anh có thể ngạo nghễ cho cô thấy rút cục cô đã bỏ lỡ điều gì.
Chỉnh lại dây giày, trùm mũ qua đầu, Khải Hưng rảo chân chạy dọc theo con đường rợp bóng cây. Phía trước, mưa vẫn rơi, mặt đường ướt đẫm.
Diệp Anh sinh vào một ngày mùa đông. Mưa, rét, cô lì lợm suốt hai ngày hai đêm mới chịu cất tiếng khóc chào đời. Bố cô mặc áo mưa ngồi trên dãy ghế chờ, muỗi chui cả vào trong khiến tay ông hằn đỏ những vết đốt. Bà ngoại nhìn cô, chỉ vào chiếc trán dô rồi than sau này người ta nói một cô sẽ cãi lại mười. Nhưng không ngờ bà lại đoán sai. Cô biết nói, người ta nói một, cô thậm chí không cãi lại lời nào, chỉ lẳng lặng làm theo ý mình, sự tức giận gây ra càng tăng thêm gấp bội. Linh An nói đó là do ảnh hưởng của chòm sao chiếu mệnh: Ma Kết.
Có một hình ảnh miêu tả đứa trẻ Ma Kết rất đúng. Khi trời mưa, nếu mẹ nói tiểu Kết chạy, nó sẽ hỏi lại mẹ: “Nhưng phía trước có mưa không mẹ?”. Cố chấp, ngại thay đổi, tính xấu này Diệp Anh đều có. Nhưng có lẽ vì thế mà Khải Hưng bên cạnh cô luôn cảm thấy an toàn. Anh không biết cô nghĩ gì nhưng ít nhất cũng biết cô ở đâu. Vậy là đủ với anh khi chắc chắn sẽ không có người thân nào lại đột ngột rời bỏ mình. Nhưng như người ta nói mọi thứ đều thay đổi, chỉ cần có thời gian. Giờ anh cảm thấy mệt mỏi trong cuộc trốn tìm với cả tâm trí và thể xác của Diệp Anh. Đôi khi, anh tự hỏi liệu có phải cô cố ý dùng cách này để rút kiệt chút nỗ lực cuối cùng của anh.
Đột nhiên một cái đập vai rất mạnh khiến Khải Hưng giật mình dừng lại. Anh sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy Diệp Anh từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh mình. Cô liếc nhìn anh, vui vẻ khen ngợi:
- Anh dạo này trông khá đấy.
Khải Hưng lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, thờ ơ đáp lại:
- Ừ. Anh biết. Nhưng em ở đâu chui ra vậy?
Diệp Anh khẽ cau mày.
- Em có phải chuột đâu mà anh hỏi thế.
Nói rồi, cô đưa ra trước mặt anh một chiếc hộp nhựa có quai đeo, hào hứng nói:
- Cái này cho anh.
Khải Hưng ngần ngại nhận lấy. Một khoảng lặng chen giữa hai người. Diệp Anh liếc nhìn Khải Hưng, hỏi:
- Anh không mở ra xem à?
- Về nhà anh mở.
Diệp Anh nhanh nhẹn lấy lại chiếc hộp, rồi tự nhiên mở nắp trước mặt Khải Hưng.
- Gì thế này?
- Anh nhìn mà không biết à? Con rùa.
- Tất nhiên anh biết đấy là con rùa. Nhưng tự dưng em tặng anh cái này làm gì?
Diệp Anh thích thú giải thích như thể bản thân cô vừa tự tìm ra được một nguyên lí vĩ đại.
- Không phải anh thích thú cảnh sao? Không có con Bob ở đây em mua con này thay thế. Em nằm nghĩ cuối cùng nghĩ ra rùa là thích hợp nhất với anh.
Cô gạt qua bên vài sợi tóc vướng vào miệng, nói tiếp:
- Anh biết em nằm đâu để nghĩ không? Bệnh viện của anh. Vừa về đến thành phố để giúp Đan Nguyên chuẩn bị đám cưới thì em bị tai nạn. Em còn tưởng nằm ở bệnh viện có người quen sẽ rất tiện, không ngờ lúc đầu đau vừa khóc vừa la, lại không tự đi vệ sinh được, lúc sau ngứa cũng phải nhờ đến hộ lí. Thật mất mặt.
Gương mặt Khải Hưng biến sắc, giọng nói trầm hơn, anh liên tục xoay qua xoay lại chiếc nhẫn ở ngón trỏ.
- Sao em không gọi anh?
- Gọi anh? Anh sẽ giúp em đi vệ sinh hay giúp em gãi ngứa.
Cau mày, Khải Hưng xoay người qua, đối diện với Diệp Anh như thể muốn kết thúc câu chuyện để tiếp tục đường chạy nhưng Diệp Anh đã không cho anh cơ hội đó. Cô đăm đăm chỉ vào con rùa, nói:
- Nó không cần chăm sóc nhiều. Hơn nữa, không sợ mất. Muốn chạy cũng chẳng chạy được bao xa. Không phải anh thích em vì những đặc tính này sao? Nên em nghĩ nhất định anh sẽ thích nó.
Cô kéo tay Khải Hưng bước chậm thay vì để hai người đứng mặt đối mặt, chần chừ một chỗ.
- Khi mang con rùa này về nhà, em phát hiện. Nó rất khác con Bob. Con Bob vồn vã, quấn quít và thân thiết khiến người ta cảm thấy gần gũi. Còn nó, cả ngày chui rúc vào đâu đó, ngủ li bì. Đôi khi, em thậm chí quên mất sự tồn tại của nó.
Diệp Anh ngẩng đầu nhìn Khải Hưng, mỉm cười.
- Lần đầu gặp, em thấy anh rất kì quặc. Không quen không biết nhưng anh lại kể hết chuyện về mình. Chuyện gia đình, chuyện công việc, chuyện bạn gái. Giờ chúng ta đổi vai. Anh sẽ giống như con rùa này. Còn em sẽ như những phụ nữ khác, nói đến phát mệt.
Khải Hưng nhìn Diệp Anh, phát hiện có gì đó ở cô đã thay đổi. Mái tóc ngắn vốn vẫn được xõa ra giờ buộc cao, vành tai bối rối ửng đỏ, giật liên hồi. Có vẻ như, khoảng cánh giữa hai người, cô sẽ rút ngắn bằng cách bước ra khỏi chiếc mai cứng, bộc lộ phần thân mềm không được bảo vệ bên trong.
Ánh mặt Khải Hưng dần dịu lại.
Diệp Anh dừng lại, nhướn người, quàng tay qua cổ Khải Hưng, ôn tồn nói:
- Sinh nhật vui vẻ!
Khải Hưng xích lại gần hơn, vòng tay qua người cô, siết chặt. Anh cảm thấy như thể một tảng đá trong lòng vừa được