Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324523

Bình chọn: 7.5.00/10/452 lượt.

r/>
- Ai đấy?

- Phòng 303.

- Chúng ta hẹn chủ nhật mà.

- Vậy hôm nay thứ mấy?

Khải Hưng tựa đầu vào cửa, ngáp ngắn ngáp dài.

- Hôm qua thứ sáu. Thế thì hôm nay là thứ bảy.

- Vậy anh ngủ được một ngày một đêm rồi.

Khải Hưng vò đầu bứt tai.

Diệp Anh bước vào nhà, lưỡng lự. Khải Hưng bước theo sau, giọng nói khàn khàn.

- Cô ngồi đi. Chờ tôi một lát.

Diệp Anh tiến lại gần chiếc sofa màu xám ngay sát cửa sổ. Sau khi bỏ sang bên vài bộ quần áo vứt ngổn ngang, cô ngồi xuống, ngước mắt nhìn xung quanh. Nhưng cô không biết nên thực sự nhìn vào thứ gì. Qua khe hở của tấm rèm cửa, chút ánh sáng lọt vào, vạch một đường dài, xuyên qua căn phòng. Trống không.

15 phút trôi qua. Diệp Anh vẫn yên lặng chờ đợi. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng gì đó. Ngần ngừ, cô đứng dậy bước về phía phát ra âm thanh đó. Phòng bên cạnh, cánh cửa khép hờ. Cô nghiêng đầu nhìn qua khe hở. Khải Hưng đang đứng gục đầu vào góc tường. Ngáy. Bàn chải đánh răng vẫn còn trên miệng. Diệp Anh vội vã bước vào, vặn lại vòi nước đang chảy xối xả. Khắp sàn nhà lênh láng nước.

Lúc này, Diệp Anh mới nhìn rõ gương mặt của Khải Hưng. Nếu là phụ nữ, ắt hẳn anh là người không có nhan sắc. Các nét thô cứng, đôi khi gãy khúc. Nhưng chúng lại tạo nên nét hấp dẫn ở anh. Nước da rám nắng khiến anh rắn rỏi. Bờ môi dày khiến anh gợi cảm. Diệp Anh dừng lại khi nước miếng dính ở mép anh chảy xuống áo. Cô bỏ ra ngoài, đóng cửa lại để tiếng ngáy không vang khắp căn nhà.

Cô tò mò đi xung quanh xem xét. Bếp dường như chưa từng được sử dụng. Phòng ngủ, là nơi Khải Hưng vứt vào đủ thứ đồ: quần áo, giấy rác, vỏ hộp, sách báo… Cô quay lưng định bỏ về thì thấy ngay sát gầm giường, con Bob đang di chân xuống sàn nhà. Diệp Anh từ từ tiến lại gần quan sát. Cô rùng mình khi thấy rất nhiều kiến đang bu lấy một mẩu thức ăn thừa. Cô lắc đầu nhìn con vật tội nghiệp rên lên những tiếng kì lạ.

Cô thở dài, xắn tay áo lên. Kể từ khi ra ở riêng, cô bắt đầu nghiện dọn dẹp. Cô sắp xếp mọi thứ theo quy tắc. Thậm chí khi khách tới nhà và làm xê dịch thứ gì đó, cô không thể ngủ được cho tới khi biết đó là thứ gì và để nó vào đúng chỗ. Giờ cô vận dụng khả năng đó để làm cho những thứ trước mặt trở về đúng nghĩa một căn nhà.

Con Bob thích thú, tập tễnh đuổi theo chiếc chổi lau nhà. Chắc chắn đây là lần đầu nó biết thế nào là gọn gàng và sạch sẽ. Công việc nhanh chóng kết thúc. Đồ trong nhà Khải Hưng một nửa được tống vào máy giặt, nửa kia được tống ra sọt rác. Diệp Anh ngồi sụp xuống ghế sofa, thở hắt ra. Cô không biết Khải Hưng phải ăn bao nhiêu đồ ăn để khiến căn nhà ngập ngụa trong rác và mua bao nhiêu bộ quần áo để không phải giặt bộ nào như vậy.

Con Bob liếm khắp mặt cô. Cô xua tay ẩn nó ra nhưng dường như mí mắt cô bắt đầu trở nên nặng trịch, cụp xuống.

Cánh mũi phập phồng. Diệp Anh thức dậy bởi một mùi thơm nức. Cô lơ mơ đoán xem món gì đang được nấu trong bếp. Đột nhiên, cô ngồi bật dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh. Cô thở phào nhớ ra mình đang ở đâu. Cô đứng lên, từ từ tiến về phía bếp.

- Cô ngồi đi.

- Anh nấu sao?

- Ở đây chỉ có tôi và con Bob. Thế cô nghĩ là ai nấu?

Trên bàn, một bữa cơm tinh tươm đã được chuẩn bị. Diệp Anh cảm thấy đói cồn cào. Bụng cô sôi lên. Cô nếm thử một thìa canh. Mùi vị lan dần trên đầu lưỡi.

- Tuyệt thật. Sao anh không làm đầu bếp? Sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là bác sĩ đấy.

- Tôi không thích nấu ăn cho người khác.

- Nghề gì chẳng là phục vụ cho người khác. Anh câu nệ quá đấy.

Vừa nói, Diệp Anh vừa chăm chú đút thức ăn vào miệng. Cô gật gù như thể muốn tán dương.

Đũa của Khải Hưng vẫn chưa nhấc lên. Anh chăm chú nhìn Diệp Anh. Anh nhớ lại lúc sực tỉnh chạy ra phòng khách thì thấy cô đang vòng tay qua cổ con Bob, ghì chặt. Cô thậm chí còn gác chân lên người nó. Thay vì sủa ầm ĩ, nó lại nằm im ngước mắt nhìn Khải Hưng. Anh bật cười, giơ ngón tay ra hiệu cho nó trật tự. Sau đó, nhân lúc Diệp Anh trở mình, nó mới được dịp lỉnh vào bếp, thưởng thức vài mẩu thịt vụn rơi trên sàn.

Giờ cô ngồi trước mặt anh trong thoáng chốc đã ăn hết những gì phải mất hàng tiếng đồng hồ để chuẩn bị.

- Sao phụ nữ có thể ngủ lại nhà anh khi nhìn thấy đống lộn xộn đó?

- Cô nghĩ chỉ có nhà là nơi để ngủ thôi sao?

Diệp Anh buông đũa, nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Anh không chút bối rối, bắt đầu bỏ những chiếc đĩa trống không vào bồn rửa.

- Ngủ rồi. Ăn rồi. Giờ chúng ta làm việc thôi.

Diệp Anh cũng đứng lên, đập hai tay vào nhau, hào hứng. Năng lượng của cô dường như đã được nạp đầy.

Nhưng giây phút hồ hởi đó của họ nhanh chóng được thay thế bằng những trận cãi cọ.

Khải Hưng là người nóng vội, thiếu kiên nhẫn trong khi Diệp Anh lại quá cầu toàn và hay gắt gỏng. Cô thận trọng giảng giải cho Khải Hưng từng bước. Nhưng thay vì lắng nghe, anh lại láu táu thử chỗ này một chú


XtGem Forum catalog