The Soda Pop
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326970

Bình chọn: 8.00/10/697 lượt.

trời rực rỡ, thấy rõ từng cụm mây trôi lững lờ. Những vệt máu trên người cậu biến
mất một cách kỳ lạ.

Dường như cậu đang ở thiên đường, bởi chỉ
có thiên đường mới không tồn tại đau đớn. Cậu chết rồi ư? Sao cũng được! Lúc này ngoài chói mắt ra, cậu không có chút cảm giác nào nữa hết!

- Chỉ cần bước vào Cổng thiên đường là con sẽ đến với thế giới của mẹ! - Người phụ nữ chỉ về cầu vồng bảy sắc lung linh giăng ngang trời.

- Vâng, mẹ! - Cậu bé ngoan ngoãn đáp.

- Nào, con yêu đến với mẹ!

Lúc này, người phụ nữ đã đứng sau cầu vồng, bà như trong suốt giữa bảy
sắc màu tỏa sáng khắp nền trời. Bà chìa tay để con trai nắm, cười cưng
nựng:

Nào con!

Cậu bé bỗng sững người, có giọng nói trong veo rất
đỗi quen thuộc đang vang vọng quanh đây khiến cú nhấc chân của cậu khựng lại. Cậu lắc đầu, đáy mắt xám tro ánh lên những tia sáng mạnh mẽ.

- Con từ chối mẹ sao hả Phong?

- Xin lỗi Người. Con đã hứa, phải bảo vệ Vy!

Một khoảng im lặng như trùm kín cả vũ trụ. Người phụ nữ khóc trong câm
nín, những giọt nước mắ rơi khỏi gò má xanh xao, tan ra bao la. Ngay sau tiếng nấc nghẹn, bà xô mạnh Hữu Phong…

“ Được rồi con trai.
Hãy quay về thế giới của con nhưng nên nhớ rằng, con phải khiến người
con gái ấy đau gấp ngàn lần những gì mẹ đã trải qua! Không được quên nỗi đau của mẹ nhé Hữu Phong! ”

Bóng mỏng manh của người phụ nữ dần tan biến, chỉ còn tiếng nói âm u cùng con trai bà rơi khỏi tầng mây…

***

Hàng chục đôi mắt đồng loạt dõi chiếc máy đo tim trong câm lặng, trên mành hình, điện tâm đồ chạy một vạch thẳng tắp…

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!

Quản gia Lâm nhìn người bác sĩ đang cúi gập trước mình, ông bình tĩnh đặt câu hỏi:

- Ý ông là thế nào?

- Gia đình nên chuẩn bị…

- Ra ngoài hết cả đi! - Federer ngắt lời với ngữ khí lạnh tanh.

Chỉ phút chốc, phòng bệnh đã lặng như tờ. Những giọt khóc đều bị cơn
đau thắt ép chặt trong tuyến lệ, không sao thoát ra nổi. Quản gia Lâm
đứng thất thần, những ngón tay siết chặt. Thầy giám thị cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe.

- Hai người nữa, đi ra đi!

Sau mệnh lệnh của người đứng đầu dòng họ quí tộc, chỉ mỗi thầy giám thị
bước đi. Còn quản gia Lâm quì xuống ngay khi cánh cửa đóng lại, ông
nghẹn tiếng:

- Tôi đáng chết, thưa chủ nhân!

- Ta bảo rồi, ông chỉ vờ trung thành với Richard, không được phép chiều ý nó. Ta đã cấm Richard quen cô bé đó rồi cơ mà!

- Tất cả là lỗi của tôi, thưa chủ nhân.

- Biết thế thì đi chết đi! - Federer hất cằm về phía cửa, nét mặt u tối.

- Vâng, thưa chủ nhân!

Một lần nữa, cánh cửa khép lại, đem mọi âm thanh dập tắt. Federer nắm
bàn tay lạnh buốt của con trai, tim như vỡ thành hàng trăm hàng ngàn
mảnh vụn. Ông khóc , lần thứ ba trong đời. Lần thứ nhất là khi mẹ
Richard - người phụ nữ duy nhất ông thương yêu qua đời. Lần thứ hai là
vào ba năm trước, khi Richard gặp nạn. Nạn đó ông gieo nhưng người gánh
chịu đã chẳng phải là Richard nếu như anh không cứu vớt gia đình đáng
chết đó! Thêm lần này nữa, con trai độc nhất của ông mất cả tính mạng
chỉ vì đứa bé ấy…

Nó cũng là mầm mống của lũ chết tiệt đã hại vợ con ông, phải giết nó!

Federer chạm vào khẩu súng ngắn gài trên thắt lưng, đúng lúc ý định gây án mạng kia sắp được ông thực hiện thì màn hình máy đo tim hiển thị
những vạch cong. Federer không tin nổi vào mắt mình, nhìn Hữu Phong đang nhíu mày, mệt mỏi vứt một từ duy nhất cho sự kinh ngạc tột độ của ông.

- Vy!



Ở đâu đó, có nét đồng điệu giữa hai tâm hồn và những phút giây qua mới là chút giây phút ngắn ngủi họ dám sống thật…

*

Kể từ sau vụ tai nạn, cô gái nhỏ đột nhiên bốc hơi. Không ai còn thấy
Đông Vy nữa! Hầu hết mọi người đều cho rằng, cô gái nhỏ đã nổ tung cùng
chiếc xe đêm ấy, giờ chỉ là nắm tro tàn.

Điều này khiến toàn
học viện xôn xao, nhiều học sinh bắt đầu tỏ ra hối hận vì lúc trước đã
đối xử không tốt với nữ sinh học bổng. Họ gấp hạc giấy cầu nguyện để
mong linh hồn người bạn nhỏ sớm siêu thoát. Số ít ỏi còn lại vẫn chưa
tin là Đông Vy chết nên thuê thám tử điều tra.

“ Tạm thời, Đông Vy sẽ không tới lớp. Các em chỉ cần biết vậy và nên dẹp hết những trò
ngớ ngẩn kia đi! Không làm ồn, gây mất trật tự! ”

Điều kì lạ là ngay sau lời dặn dò của thầy giám thị, Hạ An đột nhiên giáng mạnh bạt
tai vào Tuệ Anh. Chỉ đánh mà không nói thêm bất cứ lời nào! Cái tát bất
ngờ đó nhanh chóng trôi vào quên lãng bởi ai cũng cho rằng, hành động
kia là do tâm lí của Hạ An không được ổn định sau mấy ngày điều trị ở
bệnh viện.

Quãng thời gian này, Tuấn Dương luôn kề bên Hạ An,
chẳng rời nửa bước như hai người đã là một. Ngày dần trôi, anh dần thay
đổi, không còn là nam sinh chơi bời, thường trêu ghẹo đám con gái lả
lơi, không còn một tay ôm hai em nữa. Vòng tay anh, giờ chỉ dành riêng
cho mỗi người con gái ấy.