
của
bọn côn đồ nào đó nên mới phóng nhanh như vậy. Nhưng lạ thật, đến xe em
trai mình mà anh ta cũng không phân biệt nổi hay sao? Đúng lúc Đông Vy
định biến mối ngờ vực thành một câu hỏi nào đó thì chuông điện thoại
Minh Quý reo, lần thứ hai kể từ lúc cô gái nhỏ bước lên xe. Anh ta không bắt máy, cũng không giảm tốc độ, chỉ cười một điệu quái dị rồi bỗng
đánh tay lái …
Trước khi lao ra khỏi xe, Minh Quý khẽ thì thầm:
- Đông Vy, tôi xin lỗi!
Giữa đêm tối, chuỗi âm thanh rùng rợn của sự va đập vút lên cao như
lưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào tận cùng của sắc đêm và gieo rắc trong
đôi mắt xám tro một nỗi đau tinh khiết…
***
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, vụ tai nạn kinh hoàng đã mang mùi máu tanh bao trùm cả không gian. Đoạn đường cao tốc bị kẹt tắc, xe cộ đều phanh gấp và tấp vội vào vỉa hè để không gây thêm hỗn loạn.
Vừa nãy, chiếc xe đang lao với tốc độ tử thần bỗng lấn đường, đâm thẳng
vào làn xe ngược chiều. BMW theo sau cũng không tránh khỏi liên lụy, vì
trước đó, Hữu Phong cho xe phóng như vũ bão nên dù đã thắng gấp vẫn lao
thẳng vào đám hỗn độn. Do bị ép từ cả hai phía trước sau, xe dẫn đầu của Minh Quý đã bị quẳng lên không trung và lật ngược như pha hành động
kinh điển thường hay có trong những bộ phim bom tấn. Lửa dần bốc cháy
quanh xe… mùi xăng, mùi máu quyện vào nhau đặc sánh.
Hữu Phong
bị choáng nặng, trước mắt tối sầm nhưng vẫn cố không gục đầu bất tỉnh
trên volant. Anh thấy đau, đau tới nỗi phải mím chặt môi để không bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Ý thức của anh còn nguyên vẹn nhưng thể xác
thì lại quằn quại trong đau đớn và bất lực. Anh muốn cứu cô gái nhỏ ra
khỏi chiếc xe chết tiệt đang bốc cháy kia! Vừa nãy, anh chỉ thấy mỗi
Minh Quý nhảy ra… còn cô ngốc kia, bị mắc kẹt rồi!
Một phút
trôi qua, có vài người kéo Hữu Phong ra khỏi xe BMW cũng bị lật. Anh
thấy lờ mờ gần đó là đám đông nhốn nháo đang vây thành vòng tròn quanh
xe của Minh Quý, họ liên tiếp gọi cảnh sát, cấp cứu.
- Trong xe còn có người! - Hữu Phong khẽ thều thào, lồng ngực quặn thắt từng cơn khiến anh ho ra máu.
- Xe sắp nổ rồi chàng trai! Không ai dám tới gần đâu. Mọi người đang đợi cứu hộ. Cậu cố lên!
- Tôi bảo trong xe còn có người!
- Ai không biết thế. Nhưng xe sắp nổ, cậu không nghe thấy sao? Chắc là cứu hộ tới liền thôi! Họ bị kẹt xe.
Mắt Hữu Phong hằn mạnh những vệt đỏ, anh gằn từng chữ:
- Ông cứu Vy rồi ông muốn gì tôi cũng cho. Còn nếu Vy có chuyện gì, tôi cho ông chết đấy!
- Ơ, Vy nào? Cậu đang nói gì thế?
Người đàn ông nhìn Hữu Phong lạ lẫm, cho là anh không được tỉnh táo nên mới ăn nói linh tinh. Còn Hữu Phong đã gần như lịm đi, anh khó nhọc mấp máy môi:
- Vy…
- Hả?
Tôi không nghe thấy cậu nói gì cả! Nói lại xem nào!
Đến lúc này, nửa chữ Hữu Phong cũng không thốt ra nổi nữa. Anh chỉ hất
cằm, hướng ánh nhìn của người đàn ông tới chiếc xe đang cháy. Ông ta lại càng không hiểu, phẩy tay có ý bảo anh đừng tiếp tục Vy Vy gì đó nữa.
Ông ta đỡ anh ngồi tạm xuống đường, mặt căng thẳng nhìn máu đang lan
khắp mặt Hữu Phong.
- Khốn thật! Lũ y tá bác sĩ chết dí ở đâu rồi!
Mặc ông ta chửi rủa, Hữu Phong giữ hơi thở nhẹ, chầm chậm rút di động
khỏi túi quần. Một bàn tay đỡ Hữu Phong ngồi vững , một giọng nói vừa
nhẹ vừa quỉ quyệt rỉ vào tai anh:
- Cảm giác thế nào? Nhìn
người tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu gia
uy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ! Cậu thua rồi! Đông Vy
không sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳng
cài nổi! Hahaha!
Hữu Phong chết lặng, chỉ kịp ấn số quản gia Lâm trước khi nhắm nghiền mắt…
Biển cả mênh mông. Có cậu bé bất tỉnh trên bờ cát, cả người cậu đều dính máu. Chung quanh vắng lặng như chỉ có mỗi mình cậu tồn tại trên thế
gian này.
Cậu cứ nằm bất động như thế kể từ lúc bình minh kéo
nắng lan tràn cho đến lúc hoàng hôn gọi bóng đêm bừng tỉnh. Phải rất lâu sau, tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua, mới có ai đó tới gần cậu.
Là người phụ nữ tuyệt đẹp, chỉ riêng mọi đường nét trên gương mặt bà đều buồn, đều sầu. Vóc dáng bà mỏng manh tựa làn khói, chân không đi mà
lướt trên cát.
- Hữu Phong, con mở mắt ra nào! - Tiếng người phụ nữ thì thầm như tiếng sóng rì rào của biển khơi.
Tựa lời thần chú được truyền tới, cậu bé thức tỉnh ngay sau đó, vệt
lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt xám tro từ từ mở ra. Cậu khó
nhọc thều thào:
- Mẹ!
- Hữu Phong, con thật ngoan!
Ánh mắt người phụ nữ xa xăm tựa cánh buồm nhấp nhô ngoài biển khơi, bà nhìn cậu bé trìu mến:
- Phong có muốn đi với mẹ không?
Cậu bé chầm chậm gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay mẹ không chút do dự.
- Con ngoan lắm!
Sau lời khen ngợi của mẹ, cậu bé bỗng có cảm giác mình nhẹ bẫng chỉ tựa chiếc lông vũ vút cao lên không trung. Cậu thấy rõ ánh mặt