
oàng đã đắc ý giơ cao nắm lá to đùng cách mạng lên cho Hân chiêm
ngưỡng:
- Xem đi, em hái hơi bị được! Lá to vô địch nhá há há há!
Hân cầm lấy đống lá mà Hoàng cho rằng đó là “lá lốt” về. Vừa cầm lên, cô đã
trợn tròn mắt, Yến Nhi đứng gần quay sang nhìn cô, kinh dị.
- Sao, quá được đúng không? – Trần Duy cười toe toét, cứ ngỡ 2 người kia biểu
hiện vì quá sốc, càng thấy lâng lâng hơn!
Hân ánh mắt xẹt ra tia lửa điện nhìn 2 tội đồ, hét ra lửa:
- ĐƯỢC CÁI ĐẦU ÔNG! ĐÂY LÀ LÀ
TRẦUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong khi ngoài nhà kính náo loạn, trong bếp cũng nhộn nhịp không thua kém.
Nếu ngoài trời có bản hợp tấu của hai giọng nữ trong, thì ở đây có phần song cả
của nam trầm và….nữ cao
- Bảo thái thịt bò chứ bảo băm hả???? – Chi mắng sa sả Duy đang mày mò chặt
từng thớ thịt
- Đánh vẩy cá đi chứ! Ấy, cái đuôi sao chặt cao quá vậy? Bỏ vây đi!!! – Thiên
đứng chống hông chỉ đạo hải cũng khổ cực không kém vì làm cá
- Lấy bàn chải cọ cua mới sạch, ông lấy tăm xỉa răng thì làm đến bao giờ?
- Tách mang cá, anh có nói chặt nguyên cái đầu nó đi đâu!!!!!!
- Giỏi thì tự làm đi! – Duy nổi cơn thịnh nộ, vứt luôn con cua đang giãy giụa
xuống chậu nước
- Nhiệm vụ là nhiệm vụ, cấm cãi. Giỏi thì ông nấu thay đi, tôi chấp nhận
luôn! – Chi khoanh tay nhìn thách thức
- Hừ, thì…….nói từ từ người ta mới làm được chứ! – Duy ỉu xìu chấp nhận đau
thương ngồi xuống im thin thít
Ngoài nhà
- Liệu bữa trưa nay có ăn nổi không? – Khanh kề tai Bảo, thầm thì. Nghe cái
kiểu cãi nhau như đánh trận trong bếp, cô lo xa nghĩ đến thảm cảnh hoặc là bữa
trưa biến thành bữa tối,hoặc là…..dạ dày chịu trận, đi gặp WC họp mặt 2 ngày
- An tâm, ầm ĩ thế thôi, chứ lại đâu vào đấy ngay! – Bảo trấn an Khanh là vậy
nhưng cũng lo lắng, không ngừng nhìn vào gian bếp sạch đẹp thủa ban đầu nay còn
đâu.
Khi nhóm hái rau trở về, tình hình từ hơi nghiêm trọng trở thành….không thể
dẹp loạn.
Chỉ đến khi mẹ Thiên tiện đường ghé qua nhà, ghé vào bếp, phát hoảng vì đống
bừa bộn không còn nhìn ra món ăn, bà mới hét lớn yêu cầu cả đám ra ngoài, không
ai được bén mảng đến bếp.
Bữa ăn tự túc dự định thoắt cái đã lại trở về với bữa cơm do đầu bếp đảm
nhiệm!!!!
Chuyến du lịch tràn đầy niềm vui, kỷ niệm, chẳng thiếu rắc rối phải kết thúc
sớm hơn dự định vì lý do công việc của Bảo, và Chi cũng phải quay về sớm.
Sáng sớm ngày đầu tháng 7, Thiên cùng gia đình tiễn mọi người lên xe trở về,
Trần Duy ngược hướng nên ở lại chơi thêm, sẽ về sau. Hẹn hò nhau chán chê đến
học kỳ mới gặp lại, rồi chuỗi hành trình dài đưa Chi về nhà, sau đó lại thả từng
người một rải khắp thành phố, xẩm tối, Bảo và Hân mới đặt chân vào mái ấm quen
thuộc.
Có thông báo từ trước nên bố mẹ hai anh em đã ở nhà chờ cơm đợi sẵn, chỉ cần
hai bảo bối về là…..xông vào bồi dưỡng ngay lập tức.
Ăn uống trò chuyện xong xuôi, Hân lôi đống quà to đùng do hai nhà Chi, Thiên
tặng đem cho bố mẹ coi, nhanh nhanh chóng chóng phi lên phòng, mở máy tính.
Trước khi mỗi người 1 ngả, Yến Nhi có dặn cô lên mạng, nghe nói là chuyện gì đó
khẩn cấp. Nhờ tính tò mò cố hữu nên Hân mới vội vàng thế, không thì còn lâu.
“Chị!!! Muộn quá!” – Vừa đăng nhập Facebook, Yến Nhi đã nhắn tin loạn xạ
“Nhà chị xa hơn nhà cưng đấy nhớ! Mới về chưa thay quần áo hay làm sạch đâu”
– Hân nhanh tay trả lời lại
“Thế á? Hay….chi đi đi, em chờ!”
“Thôi có gì nói nhanh đi, lát chị mệt, đi ngủ chứ không làm gì đâu”
“Ừm, mấy ngày nữa….sinh nhật Hoàng. Chị….tính sao?”
Hân khựng lại, chợt nhớ. Đúng rồi ha, Hôm nay đã sang tháng 7 rồi, tình cờ và
bất ngờ, sinh nhật của cô cùng hai anh em sinh đôi lại trúng lun cái tháng này,
xui xẻo cái là cả nhóm hơn nửa đã tản mát ở xa tít ù khơi. Haizzzz, kệ chứ nhỉ.
Hân lạch cạch bàn phím
“Tính gì là tính gì?”
“Thì…chị định tặng cái gì ý! Em nên tặng gì đây nhỉ?”
“Zời, sinh nhật chị đây còn trước hai tên quỷ sứ ấy, sao nhóc không thèm nhớ
đến hả? Đồ hám trai!!!!!!! >_
Phía sau cánh cửa, Duy, Chi đã nấp từ bao giờ nhảy ra trước mặt Hân hét lớn,
tay mỗi người còn cầm một cây pháo bông nhỏ, trên đầu đội mũ tam giác bằng giấy
tự sáng chế. Hân sau phút giật mình kinh hãi thì toe toét cười hớn hở, nhận
chiếc mũ của mình từ tay Chi, nói không ngừng:
- Mày lên đây khi nào thế? Sao không báo với tao? Tao cứ tưởng phải hết tháng
này mày mới lên chứ?
- Hỏi vừa thôi! – Chi lôi Hân xuống nhà, cười lớn – tao phải lên làm sinh
nhật cho mày chứ, Duy nhể!
- Ừ, dù sao năm ngoái hai đứa tụi tôi cũng được bà chuẩn bị tiệc bất ngờ, năm
nay phải làm chung chứ lị! Duy gật gù như con gà rù bên cạnh
Xuống đến phòng khách nhà Duy, Hân lại được phen á ố không ngừng. Cái phòng
khách trang nghiêm, độc hai màu đen và trắng của bố Duy đã biến mất, thay vào đó
là băng rôn, dây kim tuyến, bóng bay, đèn nhấp nháy….Nói chung