Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325783

Bình chọn: 10.00/10/578 lượt.

i lệ đặc
biệt, nhưng chỉ một mà thôi. Vai trái mới được phục hồi đã lại bị một
vật dựa vào. Chả ai xa lạ ngoài cô bé đó. Duy nhìn cô lớn tuổi đứng dậy
xuống xe với bộ dạng thảm hại, chỉ thiếu nước năn nỉ người ta ngồi thêm
cứu nguy cho mình.

Hàng ghế cuối trống hoác, chỉ còn hai người. Duy đành ngồi chịu trận,
rút điện thoại chơi trò chơi giết thời gian. Đôi mắt bất giác liếc qua
ba lô con gấu trong lòng người ngồi bên, Duy lại nhớ đến Hân cũng từng
đeo ba lô y hệt suốt 3 năm cấp III, cũ lại đổi, nhưng hình thù, màu sắc
vẫn cố chấp tìm lại nguyên xi. Giờ đây lại thấy được ba lô ấy, ký ức cứ
như lũ ùa về tới tấp.

Cái đầu trên vai khẽ ngọ nguậy, Duy rời ánh mắt, tiếp tục nhìn vào điện thoại, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng.

- Ối, em dựa vào anh ạ? Em xin lỗi! – cô bé hốt hoảng xin lỗi tới tấp sau khi nhận thức được tình hình

- Không có gì! – Duy thờ ơ đáp qua loa vài câu, tay vẫn không ngừng bấm tới bấm lui trò angry bird.

- Hi, anh chắc mỏi vai lắm! Em cứ đi xe là ngủ như chết, không biết gì! – cô bé vẫn nói không ngừng, liên tục bắt chuyện với Duy – anh đi ra
ngoại thành à? Anh xuống điểm nào thế?

-……………….. – Duy chỉ dành cho cô cái liếc mắt đầy phản cảm, rồi lại chú tâm vào game

- Em xuống khu Z, anh có cùng hướng không? A, anh là sinh viên hả? Anh
trai em cũng học trường này nè! Nhưng anh ấy đi thực tập rồi! – cô bé
tiếp tục liến láu, mặc kệ việc người ngồi bên có nghe thấy hay không

Cứ như thế, vài người khác lác đác trên xe thi thoảng hiếu kỳ nhìn xuống dãy ghế cuối, người con trai lạnh lùng, ngồi gác chân lên thành ghế
trước, bình thản dùng điện thoại, cô bé ngồi bên lại cười nói không ngớt hết chuyện này đến chuyện kia.

- Ý, cửa hàng bánh ngọt, có bánh cầu vồng kìa! – cô bé reo lên khe khẽ khi nhác thấy biển hiệu bánh ngọt vừa lướt qua cửa kính

Bàn tay Duy khựng lại trên màn hình cảm ứng. Bánh cầu vồng à?

- Anh có mua bánh không? Xe dừng 1 phút ở trạm này đấy! – cô bé lục ba lô tìm ví tiền, thân thiện gợi ý

Duy trầm mặc giây lát, rồi đứng lên đi ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của cô bé.

- Anh đi đâu thế? Chờ em với! – cô bé vội vàng đứng lên, í ới gọi theo sau

Duy đứng ngẩn người trước quầy bánh, nhìn chăm chăm vào miếng bánh ngọt
cắt khéo léo hình tam giác, ruột bánh từ trên xuống có đủ bảy sắc cầu
vồng rực rỡ. Không do dự, Duy mua hẳn chiếc bánh to ụ, cầm trên tay ngắm nghía, môi khẽ cười

- Ôi, anh cười đẹp trai à nha! Thế mà chẳng chịu cười gì hết! – giọng nói líu lo như quỷ ám lại vang lên bên tai

Duy đến cái liếc mắt cũng lười không muốn làm, cứ thế quay lưng đi về
xe, mặc kệ cô nhóc rắc rối lại lon ton theo sau. Ờm, cũng chả cần nói
thêm tiếp theo quãng đường đi thế nào đâu nhỉ. Duy vẫn chú tâm vào mấy
cái mặt của chim giận dữ, nhạc game cứ thế vang lên trong xe tĩnh lặng.

- Anh chọn góc ấy không bắn tới đâu! Lớn hơn đi! – giọng nói quen thuộc (lại) phá đám

-………. – Duy bơ, tiếp tục làm theo ý mình, rồi nhanh chóng đen mặt khi dòng chữ game over hiện to tướng trên màn hình

- Đó, em nói rồi mà! – cô bé hếch mũi, nhìn Duy đầy tự hào

- Giỏi chơi thử xem! – lần đầu tiên kể từ khi lên xe, Duy mở miệng nói
với bạn đồng hành bất đắc dĩ, tay đưa điện thoại, thách thức cô bé học
sinh

- Chà, giọng anh cũng hay nữa! – cô bé trầm trồ, nhìn Duy đầy khâm phục
(phục cái gì?) rồi nhanh chóng nói một câu động trời – anh làm bạn trai
em nhá!

Duy mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đối diện, không tin được. Đâu ra cái thể loại gặp nhau trên xe lại đi đòi làm bạn trai thế này? Đã vậy biểu
hiện rõ là thiếu đứng đắn nữa chứ, định lôi anh đây làm trò đùa à? Duy
lườm cô bé cháy mặt, định mở miệng giáo huấn thì cô bé lại tiếp:

- Đừng nghĩ em nói đùa nha! Nhìn anh đứng đợi ở bến xe bus, em đã rung
động rồi, như kiểu tiếng sét ái tình ý! Thế nên em theo lên xe đấy, chứ
em không có ý định ra ngoại thành đâu! À, anh trai em đang thực tập ở
ngoại thành là thật nha! Tiện thăm anh ý luôn! Hi, anh đồng ý không?

Cô bé hướng đôi mắt to tròn, lanh lợi nhìn Duy, chờ đợi, nụ cười trong
sáng, dễ thương, không chút tính toán. Nhìn cô bé, Duy lại nhớ đến một
người, cũng ánh mắt, nụ cười đó. Khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh mới hiện
lên, Duy quay mặt về chỗ cũ, lạnh băng nói:

- Không!

- Em biết mà! – Cô bé gật gù, không chút buồn bã – anh mà đồng ý luôn,
em đấm cho 1 phát ý! Nhưng….thế mới hấp dẫn hihi, em sẽ theo đuổi anh!
Nào, đưa đây em trổ tài cho, trò này em qua được hết các màn đấy!

Rất tự nhiên, cô bé giật điện thoại trên tay Duy, sau đó ngồi sát lại
bên cậu, vừa chơi vừa giải thích không ngừng. Ánh mắt Duy rơi vào gương
mặt cô bé lúc nào không hay, cậu nhìn cô chăm chú, sự lạnh lùng trên
gương mặt cũng dần biến mất. Ở cô bé, cậu thấy điều gì đó quen thuộc,
thân thương đến lạ.

Bến đỗ cuối cùng. Duy khoác ba lô, cùng cô bé học sinh xuống xe. Chần chừ giây lát, Duy hỏi:

- Em đi hướng nào


XtGem Forum catalog