
=_=)
- Thẳng lưng lên! – Bảo xốc áo Hân không khoan nhượng, rồi ngồi vào ghế chủ nhiệm, chờ đợi mọi người đến đông đủ.
Hân chỉ biết xầm xì bất mãn, Lâu lắm Bảo mới về trường sau mấy tháng dài giám sât sinh viên năm cuối thực địa làm đồ án tốt nghiệp. Mới về đã
chấn chỉnh toàn bộ, từ trong ra ngoài, không sót chỗ nào.
5 phút sau, bắt đầu họp. Tiếp tục 5 phút sau, một bóng người vội vàng xô cửa phòng đi vào, khiến tất cả giật mình
- Xin lỗi, em đến trễ! – Hải nhễ nhại mồ hôi, vừa thở dốc vừa nhanh chân về chỗ ngồi, tránh cái nhìn chớp tia lửa điện từ Bảo
- Được rồi, tiếp tục! – Bảo sợ mất thời gian, tạm tha cho tên đi trễ, tiếp tục nghe các nhóm báo cáo tình hình khi anh vắng mặt.
Hân gần như sắp ngủ gục đến nơi khi nghe giọng nói báo cáo đều đều củ
các nhóm trưởng, mãi đến khi thần ru ngủ chuẩn bị thành công đưa cô vào
giấc mơ thì Bảo xua tay đuổi thẳng cổ. Giọng nói sang sảng vang lên rõ
ràng trong phòng họp yên tĩnh:
- Tháng 12 sẽ có dạ hội cuối năm, cùng với ngày lễ tốt nghiệp của các
sinh viên năm cuối vào 30/12. Trong tháng 11 có ngày 20/11. Event thường niên của tháng 11 sẽ giao cho sinh viên năm nhất, năm hai phụ trách,
các nhóm trưởng chú ý phân bổ nhiệm vụ, hướng dẫn cụ thể cho các thành
viên. Riêng năm ba, tháng 11 miễn, nhưng tháng 12 phải tham gia đủ!
- Yeah!!! – Các thành viên năm ba vô tay nhau reo hò ầm ỹ. Tháng 11 là tháng tập trung thi cử, được miễn còn gì bằng.
Trường đặc biệt thế nào đã được nói qua. Cuối năm là thời điểm tốt
nghiệp của sinh viên, tuyển sinh vào tháng hai hàng năm. Tháng 11 là thi hết học kỳ, sau đó qua năm học mới luôn đến tết âm lịch thì được nghỉ.
Vậy mới nói, tháng 11 mới là thời gian căng thẳng nhất của trường, Riêng thi tốt nghiệp diễn ra vào đầu tháng 12, kết quả công bố cùng ngày với
dạ hội cuối năm. Oái oăm ở chỗ đó, vui buồn gì sẽ được thể hiện hết
trong ngày đó (chả để cho người ta được tận hưởng trọn vẹn gì hết, biết
cách hành hạ thật =_=)
Chờ tiếng ồn tạm lắng, Bảo tiếp tục:
- Tạm thời chờ thi học kỳ kết thúc sẽ tiếp tục nêu kế hoạch cuối năm.
Còn bây giờ, những ai có nhiệm vụ ở lại, người khác có thể về!
Hân hồ hởi thu dọn đồ đạc, cười toe trước bản mặt không thể nào chán hơn của Hải, sóng bước cùng Thiên đi ra ngoài.
Bước xuống đại sảnh, cả hai đụng mặt Chi cùng Yến Nhi đi ra từ phòng Hội sinh viên
- Anh chị đi đâu vậy? – Yến Nhi lên tiếng hỏi trước, vừa loa hoay sắp xếp lại đống tài liệu trên tay
- Họp CLB! Hai người thì sao? – Thiên trả lời, tiện tay cầm giúp Yến Nhi gần hết đống giấy tờ
- Lên kế hoạch hoạt động cuối năm! – Chi nói ngắn gọn, rồi quay sang Hân – đi bây giờ chứ?
- Ừ, về cất đồ rồi đi! – Hân xem đồng hồ rồi gật đầu đáp lại
- Hai chị đi đâu thế? – Yến Nhi tò mò hỏi
- Đi mua sắm! Em đi cùng chứ? – Hân nháy mắt nhìn Yến Nhi, mời mọc
- Có chứ! Đi liền! – Yến Nhi hớn hở gật đầu lia lịa, thảy luôn mấy tờ
giấy còn lại vào tay Thiên – anh bê lên văn phòng Đoàn giùm em luôn nhé!
- Tiện thể cầm cái này đưa cho thầy Bí thư giùm nhé! – Chi dúi chùm chìa khóa vào túi áo Thiên, dặn dò
- Đi thôi, bye bye! – Hân tỉnh bơ kéo tay Chi, Yến Nhi, buông câu chào rồi đi thẳng
- Ơ, này này! Thế này là sao???? – Thiên ú ớ, nhìn bóng dáng 3 cô nương
đi thẳng, để lại mình đứng ngơ ngác với chồng giấy cao chót vót, chỉ
biết nhăn nhó khổ sở, bất lực
Quán trà sữa Ping Pong. Giàn hoa ti gôn rủ xuống cửa sổ, lay nhẹ trong gió,
từng cánh hoa thưa thớt rơi vãi trên bậu cửa, khung cảnh thơ mộng và yên bình. Hân chống tay trên bàn, mắt lơ đãng ngắm nhìn bể cá cảnh đặt
ngoài hiên. Yến Nhi thăm dò một hồi, sau cũng mở miệng:
- Chị Hân này!
Hân quay mặt vào, nhìn Yến Nhi, chờ đợi. Yến Nhi có phần khó nói khi đối diện với ánh mắt vô tư lự của Hân, ngập ngừng vào vấn đề:
- Ừm, chả là….chị cũng biết đấy, à không, em được biết tình hình của chị! Em muốn hỏi.....
- Hải và Duy? – Hân ngắt lời Yến Nhi.
Yến Nhi khá ngạc nhiên khi Hân nhận thức vấn đề nhanh bất ngờ, ít nhất
hơn mọi lần. Lẽ thường thấy cô ấp úng như thế, kiểu gì Hân cũng chơi một câu chém gió, hoặc nhăn nhó khó chịu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hân,
Yến Nhi cũng gật đầu thừa nhận. Chi đang mải mê nhắn tin cũng đặt điện
thoại qua một bên, tập trung vào Hân
- Định hỏi chị thích ai hơn? Hay là có cảm xúc thế nào với hai người?
Hay là hỏi cái gì? – Hân nói đều đều, như học thuộc lên bảng trả bài
- Tất cả luôn! – Yến Nhi tranh thủ cơ hội, khai thác triệt để
- Hà, vậy thì… - Hân lại hướng mắt qua cửa sổ mơ mộng, giọng (vẫn) đều
đều – cả hai đều là người quan trọng với chị. Chị không muốn bất cứ ai
tổn thương hết, nhất là lý do lại là chính bản thân mình. Hỏi thích ai
hơn, no comment. Hỏi cảm xúc thế nào, dĩ nhiên thích cả hai rồi!
Yến Nhi xụ mặt. Nói dài thật đấy, nhưng sao chả câu nào ráp đúng chủ để, chọc đúng chỗ ngứa vậy nè?? Chi ngồi