
ậy, nhìn cô ngồi đó, anh kéo cô lại và ôm chặt lấy cô.
- Tại sao anh không thể ngừng nhớ về em? Tại sao căm ghét em mà anh vẫn cứ yêu em?
Long cúi xuống hôn lên những giọt nước
mắt nơi má cô, hôn lên trán cô, rồi cổ cô, sau cùng môi anh tìm đến môi
cô. Hai tâm hồn như vỡ òa ra với những cảm xúc, những nhịp đập dâng trào mà không gì có thể kìm lại lúc này.
Thời gian lặng lẽ trôi đi…
Chỉ còn những tiếng thở đều…
Và tiếng yêu của hai con người lạc mất nhau tìm về sau cơn giông tố…
*
“Tít tít, tít tít”. Nhi choàng tỉnh giấc bởi tiếng chuông tin nhắn. Không phải của cô, mà là của Long.
“Chắc anh ngủ lâu rồi nhỉ? Em vừa mới
may xong những đường may cuối cùng của chiếc váy cưới em sẽ mặc. Sáng
nay mình đi đăng kí rồi về đi chụp ảnh nhé! Hôn anh trong giấc mơ.”
Tin nhắn từ My Vân. Thảo Nhi quay vào
nhìn Long, anh ngủ lúc nào cũng đẹp, cũng bình yên. Cô đọc lại tin nhắn
một lần nữa, nhưng cô không khóc. Cô đưa tay lên cổ, nơi sợi dây chuyền
mang chiếc nhẫn kim cương vừa được anh đeo lại. “Từ nay thể xác anh sẽ
mãi mãi không thuộc về em nữa rồi. Em phải đi thôi, sẽ mang theo tình
yêu của anh và sống bình yên ở một chân trời mới.”
Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi vào nhà
tắm. Lúc quay trở ra, cô lại đến bên giường, cúi xuống hôn lên trán anh. Rồi xách va li lên, cô khẽ khàng đi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Chuyến bay đã cất cánh cách đây 2 tiếng đồng hồ. Vẫy một chiếc taxi, cô nói:
- Làm ơn cho về ga Hà Nội.
Tiếng cười đùa khanh khách của một đứa
bé làm Long chậm bước chân. Anh nhìn về phía tiếng cười. Một đứa bé xinh xắn đang chơi cùng một người đàn ông, là ba nó. Đứa bé hình như đang
tập nói nên nó chỉ bập bẹ mấy tiếng không rõ nghĩa. Đôi mắt nó tròn to,
đen láy, có nét hơi bướng bỉnh, cái miệng nhỏ xinh thì không ngừng cười. Nó là một đứa trẻ đáng yêu.
Long bật cười một cách không tự chủ rồi
tiếp tục bước đi. Lâu lắm rồi, từ cái đêm định mệnh ấy, anh mới lại
cười. Và cũng lâu lắm rồi, anh mới trở lại Việt Nam. Thực ra ba năm với
cuộc đời một con người chỉ như một cái chớp mắt, nhưng những ngày không
có Thảo Nhi bên cạnh, anh thấy nó dài đằng đẵng. Mệt mỏi, chán nản, anh
cũng không biết bằng cách nào mà anh lại vượt qua được cái tâm trạng đó
trong suốt thời gian qua.
15 tháng tù giam cho hành vi cố ý gây
thương tích, anh đã gặm nhấm sự ân hận của mình trong hoàn cảnh ấy. Anh
ân hận vì đã đánh mất người anh yêu nhất trên cõi đời này theo cái cách
thật vụng dại và đáng trách.
Ra tù, My Vân vẫn nằng nặc muốn kết hôn. Nhưng anh đã lên máy bay, bỏ lại sau lưng tất cả quá khứ, tất cả tình
yêu vô vọng, và cả cô dâu xinh đẹp trong ngày cưới, vội vàng như chạy
trốn. Thời gian học tập ở đất nước sương mù xa xôi, những cô bạn tóc
vàng quyến rũ, những cuộc đua quên đời cũng không giúp anh quên đi được
quá khứ, quên đi được người con gái đã đem cả cuộc sống của anh đi trong cái đêm lạ lùng ấy.
Cái đêm cuối cùng bên Thảo Nhi ấy lại
hiển hiện rõ ràng trong đầu óc anh như mọi đêm trước đây nó hay làm anh
thao thức đến sáng. Cái cảm giác ôm siết cô trong vòng tay dường như còn rất mới. Anh mường tượng ra được cả hơi thở của cô, mùi hương trên tóc
cô, vị đắng của những giọt nước mắt tràn xuống môi cô khi hai người hòa
làm một. Mọi thứ cứ như vừa mới diễn ra mà thôi.
Giá như anh không bị men cay làm cho ngủ quên đi thì anh đã giữ được cô ở lại. Giá như trước đó anh không xúc
phạm cô thì cô đã không kiên quyết ra đi.
Giá như sáng hôm sau anh không nhìn thấy vết máu đỏ còn thấm lại trên ga trải giường thì biết đâu anh đã có thể
quên đi cô. Mỗi lần anh tìm vui bên một cô gái khác cốt để quên đi cái
lần ân ái định mệnh đó, thì cái vệt máu tươi nguyên ấy lại hiển hiện.
Dấu vết của sự trinh nguyên ấy cứ luôn ám ảnh anh, day dứt anh, khiến
anh không thể nào lãng quên được quá khứ.
Anh đã gần như phát điên lên khi phát
hiện ra rằng cho tới trước khi ở bên anh, Nhi vẫn còn là một cô gái
nguyên vẹn. Anh đã suýt giết chết cái kẻ khốn nạn đã gây ra tất cả mọi
chuyện, nếu như Khánh không nhắc anh rằng anh cần phải đi tìm cô. Cô đã
lựa chọn ra đi vì thấy có lỗi với anh, đừng biến sự ra đi đó thành nỗi
căm thù, để rồi lạc đường mãi mãi.
Cái màn kịch mà anh đã được xem qua cuốn phim ấy, cuối cùng chỉ nhằm vào anh. Hắn cũng hiểu, điểm yếu của anh
chính là Thảo Nhi, và hắn đã làm điều đó thật xuất sắc. Một mũi tên bắn
trúng giữa tim anh, làm anh không sao gượng dậy được. Đối với Thảo Nhi,
hắn cũng không phải là không coi trọng, nên hắn mới không cam tâm xâm
phạm đến thân thể cô. Hắn đã từng được Nhi không tiếc thân mình để che
chở, và với hắn, cô gần như là một thánh nữ bất khả xâm phạm. Hắn làm
thế, vừa có thể trả thù anh, lại vừa có thể một tay cướp đi người anh
yêu.
Ra tù, anh muốn đi tìm lại Nhi, nhưng My Vân thà chết cũng không chịu hủy đám cưới. Xét cho cùng, người con gái
đáng thương ấy đã trở thành nạn nhân của tính kiêu ngạo và sĩ diện của
anh. Anh chấp n