
ải không? Em ngốc nghếch lắm. Sau này, khi anh không còn bên cạnh em,
hãy cẩn thận với bọn đàn ông nhé!
Chân cô như muốn khụy xuống. Anh đỡ cô, để cô tựa vào xe, tiếp :
- Anh nhận được chiếc đĩa sáng nay. Khi
xem xong, anh muốn lao đến gặp em, và có thể anh đã làm gì đó cực kì tàn nhẫn và thô bạo với em rồi. Cảm giác bị phản bội không chỉ một lần, mà
đến hai lần cực kì khủng khiếp, nó còn kinh khủng hơn cả cảm giác thất
bại.
Những mất mát trong quá khứ đã dạy cho
anh phải tỉnh táo. Thật may là anh đã như thế. Nếu là anh của ngày
trước, thì có thể anh đã lao đến tìm gặp thằng đó, giết nó cho hả giận.
Còn bây giờ, hình như tay anh run hơn khi làm việc ấy.
Anh có thể không nổi giận với em, nhưng
tha thứ cho em thì không bao giờ anh làm được. Em không những phản bội
anh, mà còn tiếp tay cho hắn làm hại đến bạn thân của anh. Em nghĩ anh
có thể làm gì với em?
Long nhìn cô, đôi mắt anh cũng long lanh lên vì những giọt lệ đau đớn. Còn cô thì đã khóc. Khóc vì tủi hổ, khóc
vì đau, khóc vì thương anh, khóc gì giận bản thân mình.
- Anh sẽ không đi tìm thằng đó. Nên em
cũng đừng tìm anh. Anh chỉ sợ lần sau gặp lại, anh sẽ không thể bình
tĩnh được với em như thế này.
- Em hiểu mà. Bản thân em cũng đã không còn xứng với tình yêu của anh nữa rồi.- Cô lắc đầu, nhưng hai dòng lệ cứ tuôn ra mãi.
Long nắm lấy đôi tay run rẩy của cô, anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má cô, nơi nước mắt đang
chảy xuống. Nước mắt mặn chát bờ môi anh, làm cổ anh nghẹn lại, và đắng
ngắt nơi trái tim. Môi anh tìm đến môi cô, nụ hôn cuối vừa ngọt ngào,
nhưng cũng vừa chua xót không thể làm cô ngừng khóc. Anh hôn cô rất lâu, vì anh biết rằng, đây sẽ là lần cuối cùng anh yếu mềm trước cô. Anh sẽ
mất hình bóng thân thương này mãi mãi.
Anh muốn nói với cô rằng anh yêu cô, lời mà trước nay anh chưa bao giờ nói cả. Nhưng những lời nói giờ đây đều
trở thành vô nghĩa.
Buông cô ra, để cô đứng thẳng dậy, anh
ngồi vào xe, nổ máy và phóng đi bằng một sự quyết tâm. Thảo Nhi nhìn
theo, một lúc sau, cô ngừng khóc, lau nước mắt, bật cười :
- Anh đã đi rồi. Có lẽ như thế là tốt nhất cho chúng ta. Cảm ơn anh đã yêu em...
Và cô thất thểu đi về phía nhà dì Huyền.
*
Một tháng sau...
D.R bar.
- Dạo này nghe nói anh trở lại đây thành trùm rượu luôn hả?- My Vân nhìn Long cười.
Mới có 1 tháng mà trông anh khác đi thấy rõ. Râu mọc tua tủa, đôi mắt lờ đờ, gương mặt gầy rộc đi. Cái vẻ phong
độ thường ngày đã không còn ngự trị nơi anh nữa.
- Có chuyện gì không ổn sao?
- Này, mình cưới nhau nhé!- Vân đột ngột đề nghị.
- Cưới à?- Anh nhếch mép hỏi lại.
- Phải… cưới. Bây giờ anh đã quên cách
yêu em, nhưng em sẽ làm cho cảm giác đó quay trở lại với anh. Anh nên
bắt đầu ổn định gia đình và công việc được rồi. Em sẽ là một người vợ để anh phải tự hào cho mà xem.
- Nghe có vẻ… thú vị đấy nhỉ?- Anh lại
cười, hôm nay anh đã uống khá nhiều. Vì ngày hôm nay là ngày kỉ niệm một năm anh và Nhi quen nhau. Nhưng tất cả đã là quá khứ hết rồi.
- Sao? Cưới nhé! Hai tuần nữa có ngày đẹp lắm đấy.
- 2 tuần? Cô định chạy cưới đấy à?
- Mình sẽ làm đơn giản thôi. Lo liệu cũng nhanh mà.- Cô cười.
- Vậy cứ thế đi. Cô cứ gọi điện cho mẹ
tôi rồi hai người tự lo nhé!- Anh vỗ vai cô rồi ngật ngưỡng đi ra phía
cửa. Miệng anh lẩm bẩm đầy chua chát: “Vợ ngoan của anh, em hãy mở mắt
ra mà xem anh trả thù em thế nào đây. Em nghĩ là anh sẽ tha thứ cho em
sao? Không bao giờ...”
*
- Em sẽ đi sao?- Khánh hạ tách trà xuống, nhìn Thảo Nhi.
Có vẻ như cô đón nhận sự chia tay bình
tĩnh hơn Long, không suy sụp, không héo hon. Cô vẫn lại là cô gái đầy
sức sống trước kia mà anh quen.
- Hai giờ sáng em sẽ bay.- Cô gật đầu.- Em đến để chào anh. Sức khỏe anh chắc ổn rồi chứ ạ?
- Đã nói ngay từ đầu là anh không sao
mà. Anh rất tiếc đã không thể làm gì cho em, cuối cùng thì Long vẫn
biết. Anh không nghĩ là có đến hai máy quay ở trong gara ấy, cái kia
được bảo mật mà chỉ có Long mới biết. Lại còn cái đĩa kia nữa, chắc tên
kia đã kịp sao ra thêm một bản nữa trước khi đưa em cái thẻ phim.
- Chẳng phải anh nói, đã là họa thì sẽ
không tránh được sao? Nếu cứ sống như chưa hề xảy ra chuyện đó, thì chắc em sẽ luôn bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi và hổ thẹn mất.
- Có lẽ đi xa một thời gian sẽ làm em thanh thản hơn. Nhưng, có một tin mà anh muốn nói với em…- Khánh đột nhiên lặng lẽ hơn.
- Sao thế ạ?
- Long sắp kết hôn.
Một chút ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt Nhi. Nhưng rồi cô mỉm cười:
- Đó là điều đương nhiên phải làm mà
anh. Anh ấy cũng không còn trẻ nữa. Mẹ anh ấy rất mong anh ấy yên bề gia thất để còn tập trung vào kinh doanh nữa.
- Em không buồn sao?
- Nói là không thì thật là nói dối.
Nhưng em thấy mừng cho anh ấy nhiều hơn. Bọn em đã xác định là không thể bước tiếp nữa,