
br/>Bình thường, hành
động này làm Hữu Bằng rất khó chịu . Tịnh Nghi cũng biết, nên ít khi nào trang điểm trước mặt anh . Cô ấy làm vậy để chọc tức mình đây . Hữu
Bằng biết nhưng không cảm thấy khó chịu chút nào . Bước đến cạnh bên
Tịnh Nghi, Hữu Bằng hạ giọng:
- Xin lỗi, lúc nãy tôi lỡ lời . Lẽ
ra tôi không nên nghi ngờ nhưng ..sự thật cả ngày nay cô đã đi đâu, lại
có mùi bia nữa ? Tịnh Nghi có biết... tôi lo lắng lắm không ?
Lo
lắng ! Tịnh Nghi cười mai mỉa, thêm 1 cục kem được trây lên mặt. - Tịnh
Nghi ..đói bụng chưa ? - Không để ý đến hành động khiêu khích kiểu con
nít của Tịnh Nghi, Hữu Bằng trìu mến - Tôi dọn cơm cho Tịnh Nghi ăn nhé ?
Dọn cơm cho mình ăn ư ? Đôi mắt Tịnh Nghi mở lớn . Không đợi cô trả lời, Hữu Bằng chạy vội đi ngay.
- Chẳng còn gì ăn cả .- 1 lúc Hữu Bằng chạy ra tiu nghỉu - Ngoài món canh "Thập tam thái bảo" thôi.
Rồi giậm chân Hữu Bằng tự trách:
- Cũng tại tôi hết, tự nhiên hất đổ hết trơn . Không thì sẽ được 1 bữa ra trò . Cho cô hay, từ chiều tới giờ, mãi lo chuẩn bị sinh nhật cho cô,
tôi cũng chưa ăn gì cả.
Sinh nhật của mình ư ? Tịnh Nghi nhíu mày thầm nhớ . Đúng rồi . Hôm nay là 12 tháng 10 . Vậy ra những thứ này Hữu Bằng làm để mừng sinh nhật mình đây ư ? Chao ôi ! Đầy đủ quá . Cả hoa,
cả nến, cả bánh kem rồi 1 bàn tiệc đầy những món ăn mình thích . Hữu
Bằng còn tự cắt cả chữ để dán lên tường nữa . Công phu thế này, chắc anh phải tốn nhiều công lắm . Nhưng tại sao Hữu Bằng phải tổ chức sinh nhật cho cô chứ ? Anh thật sự quan tâm, hay chỉ màu mè che mắt thế gian, hay đơn giản làm cho vừa ý nội ?
- Tất cả đã đổ bễ hết rồi . - Hữu Bằng nhìn quanh tiếc rẻ rồi kêu lên - Nhưng không sao, vẫn còn 1 vật còn nguyên tặng cô đây .
Vói tay ra sau lấy 1 hộp giấy vuông vuông to bằng mặt bàn kiếng salon trao
cho cô, anh vui vẻ - Qùa mừng sinh nhật cho cô đó, mở ra xem có thích
không ?
Nhìn anh 1 cái, Tịnh Nghi từ tốn mở lớp giấy hoa gói bên
ngoài . Từ trước đến nay, ngoài Nhật Hà ra, cô chưa được ai tặng quà
sinh nhật bao giờ cả.
Ồ ! - Nắp hộp bật mở, Tịnh Nghi sững người
ra chết lặng trước 1 tặng phẩm quá tuyệt vời . Trước mặt cô là 1 cánh
rừng thông tuyệt đẹp . Người thợ thiên tài đã khéo nghỉ ra cách dùng
những trái thông để thủ nhõ rừng thông vào hộp gỗ . Sinh động với những
con đường nhỏ ngoằng nghèo khuất dấn trong đám cỏ xanh nhân tạo . Thật
thích làm sao, những chú ngựa bạch được bồi bằng giấy thong dong dạo
bước cạnh những anh chàng phó nhảy . Lại có cả 1 cổ xe ngựa đẹp như cỗ
xe của các nàng công chúa ngày xưa nữa . Tò mò, Tịnh Nghi vạch khẽ tấm
rèm bên khung cửa xe ngựa lên và ồ to 1 tiếng ngạc nhiên thích thú.
Đúng là mình đây mà . Tịnh Nghị nhận ra ngay con búp bê bông gòn đó là mình, không chỉ vì nó mặc chiếc áo đầm trắng của cô ..mà có mái tóc, gương
mặt ..thậm chí chiếc vòng bạch kim đeo o8? cổ tay cũng là của cô tất cả . Ai mà khéo tạc hình đến thế ? Chàng trai ngồi cạnh bên cô, nhìn thoáng
qua thôi cũng biết là Hữu Bằng...
- Có thích không ?
Bám tìm những diễn biến trên nét mặt cô, Hữu Bằng e dè hỏi .Con mắt liếc quanh, Tịnh Nghị đẩy chiếc hộp ra xa nói ngược lòng:
- Không thích !
- Không thích thật ư ?
Hữu Bằng hỏi lại . Tịnh Nghi nhẹ gật đầu rồi kinh hãi kêu lên, khi thấy Hữu Bằng toan cầm chai rượu rưới vào chiếc hộp :
- Ê ! Anh làm gì vậy ?
- Tôi đốt nó . - Hữu Bằng đáp lạnh lùng - Cô không thích thì ..còn để làm gì.
Chiếc quẹt ga trên tay anh nhúng lửa, Tịnh Nghi vội ôm chiếc gỗ vào lòng:
- Tôi không cho anh đốt đâu ..nó là của tôi rồi.
- Nhưng cô vừa bảo là không thích nó mà.
- Tôi chỉ nói vậy thôi .- Mắt Tịnh Nghi long lanh sáng - Nhưng tại sao anh lại tặng nó cho tôi chứ ?
Hữu Bằng nói ngay không suy nghĩ:
- Vì tôi nhớ hôm ở rừng thông, cô bảo là thích trái thông lắm, muốn nhặt
thật nhiều nhưng lại không có cơ hội mang về, nên ..mới nghĩ ra món quà
này . Cô thích nó chứ ?
Sợ anh lại đốt nó đi, Tịnh Nghi gật đầu nhè nhẹ.
- Thật à... Ôi ! Tôi mừng quá ! Đưa tay ôm ngực, Hữu Bằng vui như đứa trẻ . Rồi nhân lúc cô vui, anh ngập ngừng dò hỏi :
- Tịnh Nghi ! Sao cô tránh mặt tôi hoài vậy ? Chuyện ngoài rừng thông hôm trước, tôi thật tình không cố ý .Tịnh Nghi đừng giận tôi nữa nhé ? Hay
là cô muốn tôi quỳ xuống chân xin lỗi mới tha cho ?
Thấy Hữu Bằng sụp quỳ dưới chân mình, Tịnh Nghi sợ quá la lên:
- Ê ! Đừng làm như vậy . Tôi không giận anh chuyện ở rừng thông, chỉ tức vì bị anh coi thường rẽ rúng thôi.
- Coi thường, rẽ rúng cô ? Hữu Bằng trợn mắt - Bao giờ ? Cô đừng vu oan giá họa cho tôi.
- Không có ư? - Chợt tức lên, Tịnh Nghi òa khóc - Vậy chứ ai ..ai đã dùng chi phiếu ném vào mặt tôi khi đó chuyện xảy ra ? Anh xem tôi là hạng
người gì ? Gái đứng đường có phải không ?
- Ôi, trời ơi ! - Hữu
Bằng sợ hãi - Tịnh Nghi! Cô nói gì lạ vậy . Tôi làm sao dám so sánh cô
với bọn người