
, đưa ta xem nào … - Cháu không biết gì đâu . - Tịnh Nghi lắc đầu, lý lắc - Chuyện làm ăn, hợp đồng, xin chú hãy bàn
cùng chồng cháu . Còn bây giờ … cháu phải tìm cái gì để ăn đây . Nãy
giờ, chỉ lo đút bé Trầm Nhi, chưa ăn gì cả.
- Không phải đâu … - Trầm Nhi ngây thơ cãi - Lúc đút em ăn, chị cũng đã ăn hết một chén xúp rồi mà.
- Suỵt ! Im đi . - Tịnh Nghi đặt một ngón tay lên môi nói - kẻo mọi người lạ.i cười chị ham ăn bây giờ đó.
- Không có đâu . - Trầm Nhi lắc đầu - Ăn nhiều mới tốt, ba mẹ em vẫn
thường nói thế mà . Trông chị Ốm nhách, ốm nhom … cần phải bồi dưỡng .
Lại đây, để em dắt chị đi ăn . Có em, mọi người sẽ không mắng chị đâu .
Chị thích ăn gì hả ? Một cái đùi gà nướng thật to có chịu không ?
- Chịu.
Năm tay Trầm Nhi, Tịnh Nghi chạy đi ngay, tiếng cười giòn như cây gãy :
- Vợ của cậu hồn nhiên quá.
Anh bạn lúc sáng lại nói như ganh tỵ với Hữu Bằng, rồi lặng lẽ bỏ đi ngay, nhường chỗ cho ông Trần bước xuống :
- Hữu Bằng ! Cậu có một cô vợ thật tuyệt vời . Tôi rất vui lòng cộng tác
với cậu . Ngày mai, đến công ty, ta bàn kỹ hơn nhé . Bây giờ … thì cạn
ly chúc mừng nhé.
- Vâng.
Chạm ly vào ly của ông mà hồn
Hữu Bằng cứ lủng lơ ngơ ngác . Chuyện sao như mơ như thật, mơ hồ lẫn lộn … để anh không biết mình nên vui hay nên lo lắng nữa . Tịnh Nghi quả
Khác người . Cô làm cách nào để trở nên thân mật với bà Xuân Hoa nhỉ ?
Bà ấy xưa nay nổi tiếng là khó gần gũi và kiêu ngạo nhất giới thượng lưu ? Cả một đêm dài … Hữu Bằng cứ loay hoay tìm lời giải đáp, mặc cho
những ly rượu và những lời chúc tụng rơi vào trống vắng …
Nguồn bị nhảy chương. Mời các bạn đọc chương tiếp theo!
Hữu Bằng không sợ hao tiền, chỉ bực mình cách nói của Tịnh Nghi thôi.
Muốn chơi trội hơn anh hả ? Con gái mà đòi bao. Được thôi, nếu đã muốn
thế thì anh dại gì mất tiền túi chứ?
- Cô bảo là bao tôi hả ?
- Ừ. – Tịnh Nghi gật đầu thẳng thắn, không có chút ngạc nhiên nào - Mình ăn bún riêu nhé ? Tôi biết 1 quán ngon lắm đó.
- Bún riêu ư ?
Hữu Bằng cảm thấy bất ngờ. Anh cứ ngỡ cô sẽ mời mình vào 1 nhà hàng sang trọng.
- Sao hả ? Không chịu ăn bún riêu à ? Thế anh thích ăn gì? cháo lòng hay hủ tiếu ?
- Gì cũng được.
Đã lỡ nhận lờid dể Tịnh Nghi chiê đãi, Hữu Bằng đành chiều theo quyết định của Tịnh Nghị Thú thật, anh cũng cảm thấy tò mò. Nếu như nhớ không lầm
thì gần 10 năm rồi, anh chưa được ăn món bún riêu dân dã đó . Suốt ngày
dự tiệc tùng ở nhà hàng, anh như quên hẳn mùi vị cũng như tên gọi của
món bún riêu rồi.
- Vậy quẹo trái đi. Chạy qua ng~ tư đèn đỏ,
quẹo trái thêm 1 lần, đến cái quán đông đông thì dừng lại . – Tịnh Nghi
sốt sắng chỉ đường - Tôi đã ăn bún riêu nhiều quán lắm rồi, chỉ có quán
này là ngon nhất đấy… Ê! Khoan đã… chạy từ từ thôi… Xe vừa quẹo cua,
Tịnh Nghi bỗng kêu lên:
- Tôi nghĩ lại rồi, anh đừng đậu xe trước cửa quán, mọi người sẽ làm lạ sẽ chú ý, khó chịu lắm. – Thấy Hữu Bằng
chưa hiểu, cô giải thích thêm - Xưa nay, chưa có xe hơi nào ghé ăn, nên
họ sẽ ngạc nhiên. Được rồi, anh cho xe quẹo vào hẻm này, đậu lại đi… cởi cả áo vest ra nữa.
Làm theo lời Tịnh Nghi, Hữu Bằng không hiểu
sao hôm nay mình bị nhập bùa gì, sao bao nhiêu nguyên tắc của anh bay
biến cả . Tổng giám đốc tám nhà hàng lớn lại chui vào quán bún riêu,
khách hàng và đám nhân viên của anh rủi trông thấy, chẳng biết họ sẽ
nghĩ gì về anh nữa.
- Thôi… - Không để ý vẻ mặt sượng sùng khó
chịu của Hữu Bằng, Tịnh Nghi nôn nao giục - Yên tâm đi. Với áo sơ mi,
trông anh chẳng giống giám đốc 1 chút nào, chỉ giống 1 viên chức bình
thường đến ăn bún riêu thôi.
- KhÔng cần pah?i khoác tay đâu. –
Hữu Bằng kêu lên khi thấy Tịnh Nghi choàng tay sang người mình 1 cácht ự nhiên - Ở đây, đâu có ai mà đóng kic.h?
- Ờ hén! - Bỏ tay ra khỏi người anh, Tịnh Nghi cười bẽn lẽn - Tôi quên mất, đóng kic.h riết rồi quen tay, cứ tưởng thật.
- Tưởng thật kiểu này, mai mốt dám cô tưởng mình là vợ thật của tôi thì chết mất.
Hữu Bằng như nửa đùa nửa thật. Tịnh Nghi lè lưỡi rùn vai:
- Gì chứ, chuyện đó hổng dám tưởng đâu.
- Còn chưa biết chừng.
Đến trước cửa quán bún riêu, Hữu Bằng đừng chân ngơ ngác. Ôi chao! Không
ngờ quán đông khách qúa, chẳng còn chiếc bàn nào trống, cả người chạy
bàn cũng chẳng thèm quan tâm đến khách, mạnh ai cứ việc kiếm chỗ ngồi,
thật khác xa phong cách phục vụ của nhà hàng luôn ân cần, săn đón… - Hữu Bằng! Lại đây...
Tịnh Nghi đã giành được 1 bàn trống của 1 đôi
bạn sinh viên vừa đứng dậy, tít trong góc cô vẫy tay gọi lớn. Lách mình
qua đám đông, Hữu Bằng bước đến bên cô, cánh mũi phập phồng. Mùi vị này, sao anh nghe quen quá.
- Ngồi đi.
Kéo chiếc ghế đẩu thấp lè tè, Tịnh Nghi vui vẻ bảo anh. Rồi hướng mắt về phiá người chủ quán, cô hét to lanh lảnh:
- Dì Năm! Cho con 2 tô đặc biệt đi.
Có lẽ đã quen với thanh âm chói tai này, người chủ quán gật đầu rồi ưu
tiên