Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210643

Bình chọn: 9.00/10/1064 lượt.

: “Đã hết vé xem phim Chuyện tình núi Lư khởi chiếu lúc ba giờ chiều nay”.

“Thế suất vào lúc bô"n rưỡi có còn vé không?”, Tư Tồn hỏi.

“Hôm nay không còn nữa, hai người lúc nãy đã mua những tấm vé cuối cùng rồi”.

“Thế tôi muốn mua vé của buổi chiếu ngày mai”, Tư Tồn nhét tiền qua khe cửa hẹp.

“Hôm nay là buổi chiếu cuối cùng rồi”, nhân viên bán vé lạnh lùng đáp rồi kéo sập cửa sổ lại.

Những người xếp hàng phía sau thất vọng tản đi, chỉ còn một mình Tư Tồn vẫn
đứng ngây người trước quầy bán vé. Đột nhiên, trong đầu cô lóe ra một ý
tưởng. Cô chạy như bay đi tìm cặp tình nhân mua vé trước mình.

Cô xuyên qua dòng người đông đúc ngày cuối tuần, không thèm để ý tới xe cộ đi lại xung quanh. Cô chạy về phía họ, vừa chạy vừa hổn hển: “Xin đợi
một chút!”

Đôi tình nhân trẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tư Tồn lại còn khiến cho cô gái trẻ sợ hết hồn bởi cô gần như ào cả
người về phía họ, đôi tay mất đà đập mạnh lên vai cô gái, cô ta liền tức giận quay lại quát: “Cô làm trò gì thế?”

Tư Tồn thở hổn hển không ra hơi: “Xin bán lại cho tôi cặp vé xem phim Chuyện tình núi Lư được không?”.

Chàng thanh niên đi cùng cô gái bực tức hỏi lại: “Tại sao chúng tôi phải bán lại vé cho cô?”

“Cầu xin hai người đấy...”, Tư Tồn nói với chàng thanh niên: “Hôm nay tôi nhất định phải mua bằng được hai tấm vé đó”.

“Hơ, cô thấy đấy, chúng tôi cũng muốn xem phim. Ai nhanh tay thì người đó
mua được vé, sao cô không xếp hàng từ sớm đi?”, người thanh niên đáp trả một tràng dài.

Nước mắt của Tư Tồn đã chực tuôn ra. Cô cố gắng
nén lại, tiếp tục nài nỉ: “Buổi xem phim này đối với tôi thật sự rất
quan trọng”.

Người thanh niên thủng thẳng đáp: “Đối với chúng tôi cũng quan trọng không kém. Tôi phải đợi hai ngày mới mua được đấy”.

Tư Tồn vội vàng rút ví, lôi ra một nắm tiền lẻ: “Tôi sẽ trả thêm tiền cho hai người”.

Cô gái nhíu mày: “Chúng tôi không phải phe vé đâu nhé”.

“Cầu xin hai người đấy!” Lúc này, Tư Tồn đã bắt đầu nói năng lẫn lộn: “Vợ
chồng tôi rất muốn xem bộ phim này. Tôi làm chuyện có lỗi với anh ấy,
tôi muốn mời anh ấy đi xem phim...” Nói đến đây, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi không tài nào ngăn nổi.

Cô gái ái ngại nhìn Tư Tồn rồi lại
nhìn bạn trai của mình. Chàng trai không nói gì. Cô gái suy nghĩ một lúc rồi đưa vé cho Tư Tồn: “Vậy thì nhượng lại cho cô. Ngày mai chúng tôi
kết hôn, coi như làm việc thiện tích đức”.

Tư Tồn vô cùng cảm
kích, đưa tay nhận lấy hai tấm vé rồi nhét hết tiền vào tay cô gái,
miệng không ngớt nói hai chữ “cảm ơn”: “cảm ơn”.

Cô gái chỉ cầm
đúng số tiền của hai tấm vé rồi kéo bạn trai quay đi. Tư Tồn không muốn
đợi xe buýt đến nữa, cô cứ thế chạy như bay, lao về phía nhà họ Mặc.

Nhà họ Mặc vẫn chìm trong im ắng như mọi khi. Gần đây, công việc của vợ
chồng Thị trưởng Mặc khá bận rộn, đến cuối tuần cũng hiếm khi ở nhà. Cô
giúp việc cả ngày bận bịu trong phòng khách. Tư Tồn về đến nơi liền hỏi
cô: “Mặc Trì đâu rồi ạ?’

Cô giúp việc thở dài nói: “Cậu chủ ở trong phòng”.

Tư Tồn chạy vội lên tầng trên, phòng ngủ vẫn không một tiếng động. Cô hít một hơi dài rồi đẩy cửa bước vào.

Mặc Trì đang ngồi xây lưng lại phía cửa, trầm ngâm như một khúc gỗ bên cửa
sổ. Tư Tồn chầm chậm bước về phía anh nhưng Mặc Trì vẫn không hề để ý.
Anh đứng bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn trước mặt. Anh biết Tư Tồn đã
về, cũng nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng anh không muốn quay đầu lại.

Tư Tồn xúc động, đi tới phía sau Mặc Trì, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh.

Mặc Trì ngày một gầy hơn, gần như không đủ một vòng ôm. Tư Tồn thấy ngực
mình đau nhói, cổ họng có thứ gì đó mặn mặn, cảm giác như sắp nôn ra
máu. Cô áp má mình vào tấm lưng gầy của anh, khẽ thủ thỉ: “Em về rồi”.

Mặc Trì không chút phản ứng, rất lâu sau đó, anh mới từ từ quay lại. Tư Tồn áp má mình vào lòng anh, nước mắt kìm nén bao lâu nay cứ thế tuôn ra.
Khuôn mặt Mặc Trì không chút cảm xúc, chỉ vòng tay ôm hờ lấy cô.

Tư Tồn ngẩng mặt nhìn anh. Khuôn mặt anh nhợt nhạt, quầng thâm quanh mắt
càng làm lộ rõ vẻ hốc hác. “Mặc Trì, em đã sai rồi. Anh có thể cho em
thêm một cơ hội được không?”

Mặc Trì thần người một lúc lâu rồi nói với giọng khàn khàn: “Em có làm gì đâu? Sao em lại sai cơ chứ?”

Tư Tồn vội vã đáp: “Cho dù em không làm gì nhưng tất cả vẫn là lỗi của em. Ngay từ đầu em nên nói cho người ta biết em đã kết hôn, em có một người chồng yêu thương em hết mực...”

“Anh như vậy thì làm sao em có thể nói cho người ta biết được?”, giọng nói của anh chất chứa đầy đau khổ.

Tư Tồn lắc đầu nói trong nước mắt: “Không phải vì điềụ đó... Mọi người đều cho rằng em ít tuổi nhất, chắc chắn chưa kết hôn... Em không biết nên
giải thích thế nào... Em không có ý chê bai gì anh. Em yêu anh còn chưa
hết nữa là”.

Mặc Trì nhẹ nhàng đẩy cô ra, khẽ nói: “Anh biết rồi”.

Tư Tồn lấy ra hai tấm vé xem phim: “Mặc Trì, em mu


The Soda Pop