
ớc cô gái bạo dạn, cởi mở như thế, Tô Hồng Mai không
phải là đối thủ xứng tầm.
Bản sao thứ hai: Cô gái nông thôn nghèo Tư Tồn phải lòng anh con trai cán bộ cao cấp Giang Thiên Nam đã không
từ thủ đoạn, dùng cả cách thức cực đoan nhất để chiếm được cảm tình của
Giang Thiên Nam.
Bản sao thứ ba: Tư Tồn và Giang Thiên Nam vốn là tình nhân. Tư Tồn bắt Giang Thiên Nam hôn mình trong giảng đường nhưng
Giang Thiên Nam không chịu khiến cô giận dỗi. Giang Thiên Nam đành đuổi
theo hôn cô...
Tuy lúc rời khỏi giảng đường, Giang Thiên Nam đã lấy
áo trùm kín đầu Tư Tồn nhưng mọi người vẫn nhận ra cô. Họ rỉ tai nhau:
“Nữ diễn viên chính thứ nhất, Chung Tư Tồn, sinh viên năm thứ ba Khoa
Trung văn, xinh đẹp, học hành giỏi giang, ngoan ngoãn hiền lành. Không
ngờ lại là loại người trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài trong sáng,
thuần khiết”. Không biết ai đó còn ác ý lật lại chuyện vũ hội năm xưa
của cô. Chung Tư Tồn mới vào trường học đã tham gia vũ hội bí mật do con cái lãnh đạo cao cấp tổ chức, ngay từ lúc đó cô đã nuôi âm mưu làm quen với các chàng trai thuộc “tầng lớp trên”.
Tiếng xấu “cô gái
lưu manh”: “sinh viên xấu” gán lên cái tên Tư Tồn cứ thế một đồn mười,
mười đồn trăm. Đến buổi chiều, tin này đã kinh động đến Chủ nhiệm khoa
và Hiệu trưởng nhà trường.
Tư Tồn đã tỉnh dậy nhưng tinh thần vô
cùng suy sụp. Cô chỉ nằm trên giường khóc ròng. Giang Thiên Nam mua cơm
đặt ở đầu giường, cô chẳng buồn ăn lấy một miếng. Vu Tiểu Xuân nói với
Giang Thiên Nam: “Anh mau đi đi, đừng làm cô ấy kích động thêm nữa”.
Giang Thiên Nam đành nói: “Tôi ở phòng 405 kí túc xá nam. Có chuyện gì
nhất định phải báo cho tôi biết”.
Giang Thiên Nam đi khỏi phòng
302, Tô Hồng Mai cũng ra ngoài. Vu Tiểu Xuân an ủi Tư Tồn: “Cậu đừng sợ, anh ta đã đi rồi”. Tư Tồn vẫn nhất quyết ôm khư khư tấm chăn, trùm đầu
kín mít. Vu Tiểu Xuân thở dài nói tiếp: “Hay cậu ngủ thêm một lúc đi,
biết đâu khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi việc”.
Nhưng Tư Tồn không
có cơ hội ngủ tiếp vì có người chạy từ ngoài vào báo tin, giáo viên của
Phòng Quản lí sinh viên sắp đến tìm Tư Tồn hỏi chuyện. Vu Tiểu Xuân mặc
kệ Tư Tồn phản kháng, vẫn kéo cô ra khỏi chăn, dùng khăn ấm lau mặt,
chải lại đầu tóc cô cho chỉnh tề. Chuyện này vốn dĩ đã khó nói rõ ràng,
nếu để giáo viên nhìn thây bộ dạng bù xù, ủ rũ này thì sự việc chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Không bao lâu sau, hai cô giáo của
Phòng Quản lí sinh viên đã bước vào phòng. Một người ngoài bốn mươi
tuổi, một người ngoài hai mươi tuổi. Họ đều mặc áo bông màu xám, tóc
ngắn chỉnh tề, còn dùng cặp tóc kẹp lại hết những sợi tóc thừa ra đằng
sau.
Cô giáo lớn tuổi hơn mở lời trước: “Ai là Chung Tư Tồn?” Tư
Tồn đã khóc đến sưng húp mặt mày, Vu Tiểu Xuân đứng bên cạnh tỏ ra có
phần lo lắng. Cô giáo đó nói tiếp: “Tôi họ Trương. Chung Tư Tồn, em hãy
tường thuật lại sự việc xảy ra trưa nay ở lớp học”.
Nước mắt Tư Tồn lại trào ra, cô cắn chặt môi, ra sức lắc đầu. Bao nhiêu người đã chứng kiến chuyện đó, cô còn biết nói gì đây?
Cô giáo trẻ liền quát: “Khóc cái gì mà khóc? Dám làm mà làm không có mặt mũi kể lại sao?”
“Tư Tồn đã làm gì ạ?”, Vu Tiểu Xuân liền hỏi vặn lại.
Cô giáo trẻ đó lại trợn mắt lên nhìn: “Ở đây không có việc của em, đừng chen mồm vào”.
Vu Tiểu Xuân im bặt. Cô giáo Trương liền quay sang lườm cô giáo trẻ kia
một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lý, chỉ cần điều tra rõ ràng sự việc
là được rồi”.
Cô giáo họ Lý kia khoa trương rút từ trong túi vải
màu đen ra một cuốn sổ to ngang lòng bàn tay, chuẩn bị ghi chép: “Chung
Tư Tồn, em hãy thành khẩn khai ra rốt cuộc đầu đuôi sự việc ra sao?
Chống đối không có tác dụng gì đâu, Giang Thiên Nam đã nói hết rồi”.
Vu Tiểu Xuân không kiềm chế được, lại tiếp tục xen vào: “Tư Tồn phạm lỗi
gì mà phải khai báo ạ? Cô ấy làm sao mà phải chống đối? Tư Tồn là người
bị hại, trước giờ Giang Thiên Nam luôn là người theo đuổi cô ấy, nhưng
chưa bao giờ được đáp lại”.
Cô giáo họ Lý tức giận đập mạnh cuốn
sổ xuống bàn, quát lên: “Nếu em tiếp tục làm ảnh hưởng tới công việc
điều tra của chúng tôi thì chúng tôi sẽ mời em ra ngoài”.
“Đây là phòng của chúng em, em là nhân chứng”, Vu Tiểu Xuân nói
Cô giáo họ Trương khá đứng tuổi, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn. Cô đưa mắt
nhìn một lượt toàn bộ căn phòng, lập tức nhận ra một bó hoa hồng lớn ở
góc phòng, liền hỏi Vu Tiểu Xuân: “Hoa này là của ai?”
Vu Tiểu
Xuân không nói gì. Cô giáo họ Trương mỉm cười đầy ngụ ý: “Tôi nghe nói
hôm qua Giang Thiên Nam đã cắt trộm không ít hoa trong vườn trường, chắc đây chính là số’ hoa bị cắt trộm đó. Sao nó lại chạy được đến phòng các em?”
Câu nói móc máy của cô giáo Trương quả thực khiến Vu Tiểu
Xuân bị kích động, cô lớn tiếng nói: “Các cô đến điều tra hay đến định
tội? Trong chuyện này Tư Tồn mới là người bị hại. Cô ấy bị Giang Thiên
Nam cưỡng hôn, không phải tự nguyện”.
Cô giáo họ Lý tiếp tục xĩa xói: “Tôi chỉ biết câu, nếu không muốn người ta biế