Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210400

Bình chọn: 7.00/10/1040 lượt.

mức không đi được nữa rồi.

Vu Tiểu Xuân dìu Tư Tồn, còn Mặc Trì tự mình chống nạng, chầm chậm đi hết ba tầng cầu thang. Anh chàng tàn tật Mặc Trì và Tư Tồn mới nổi danh toàn trường từ hôm qua lại tiếp tục thu hút những ánh mắt hiếu kì trên đường. Họ đã ra tới cổng
trường mà xe của bác Chương vẫn chưa tới. Mặc Trì cảm ơn Vu Tiểu Xuân,
mời cô quay về kí túc rồi ôm Tư Tồn vào lòng, che chắn cho cô trước cái
lạnh của gió thu.

Bỗng đằng sau có người vỗ vai Mặc Trì. Khi quay đầu lại, anh thấy Giang Thiên Nam đang dùng ánh mắt khinh miệt quan sát mình từ đầu đến chân. Anh mắt đó dừng lại trên cái chân tàn tật của
anh. Tư Tồn càng run rẩy, nước mắt lại tuôn ra. Mặc Trì cố nén nỗi căm
giận trong lòng. Anh hận một nỗi không thể đánh hắn một trận ra trò, rồi xé xác hắn thành nhiều mảnh. Anh âm thầm nắm chặt bàn tay, tự nói với
mình, nhiệm vụ lúc này của anh là bảo vệ Tư Tồn.

Giang Thiên Nam quay sang nhìn Tư Tồn, lạnh nhạt nói: “Hóa ra em thật sự đã kết hôn”.

Dừng lại một lát, anh ta lại nói: “Hóa ra chồng em là một thằng què. Anh ta
không xứng với em, anh nhất định sẽ giải thoát cho em”.

Nỗi căm
phẫn mà Mặc Trì cố nín nhịn đã bị câu nói ấy làm cho bùng phát. Anh bỏ
Tư Tồn ra, giơ một nắm đấm về phía Giang Thiên Nam Giang Thiên Nam vội
tránh ra phía sau, nắm đấm không trúng mũi mà đập mạnh vào gò má. Giang
Thiên Nam lấy mu bàn tay quệt qua vết thương, mỉm cười đểu giả: “Tao
không động thủ với một thằng què”.

Mặc Trì không thể nhẫn nhịn
hơn được nữa, hét lên một tiếng lớn, rồi lao cả người về phía Giang
Thiên Nam. Đánh lộn là chuyện không thể tránh khỏi trong đời giữa các
cậu trai choai choai với nhau, Mặc Trì cũng không phải ngoại lệ. Trước
đây, anh đã từng dùng nắm đấm để bảo vệ cho em gái bé nhỏ của mình. Hôm
nay, anh lại một lần nữa dùng đến nắm đấm để bảo vệ danh dự của bản thân và Tư Tồn.

Giang Thiên Nam không kịp phòng thủ nên ngã lăn ra
đất. Nắm đấm của Mặc Trì trúng vào mặt, vào người anh ta. Giang Thiên
Nam cũng không phải hạng vừa, anh ta nhổm dậy đẩy Mặc Trì ngã ra đất rồi ép lên người anh, vừa gầm rú vừa liên tiếp tung ra những cú đấm.

Tư Tồn chạy lại, phần muốn che chắn cho Mặc Trì, phần thì khóc lóc cầu xin Giang Thiên Nam dừng tay. Nhưng hai người đàn ông đã đánh nhau thâm tím mặt mày nào chịu buông tay? Giang Thiên Nam gạt mạnh Tư Tồn sang một
bên khiến cô ngã ra đất Cô tuyệt vọng nhìn Giang Thiên Nam vừa công vừa
thủ, dần dần chiếm thế thượng phong. Mặc Trì hoàn toàn không chịu phòng
thủ nên khóe miệng và trán của anh đều đã chảy máu. Mặt mũi Giang Thiên
Nam cũng tím bầm, thậm chí trông cực kì thảm hại.

Vụ đánh nhau
ngoài cổng trường chẳng mấy chốc đã thu hút đám người hiếu kì vây quanh. Giang Thiên Nam lợi dụng ưu thế cơ thể, cố gắng bò dậy nhưng Mặc Trì
vẫn ôm lấy chân anh ta, định quật ngã. Giang Thiên Nam quay ngược người
lại, đạp mạnh vào Mặc Trì. Anh ta không ngờ Mặc Trì trông thư sinh yếu
đuôi như thế lại biết đánh nhau. Mặc Trì bị anh ta đạp lên ngực, lên
hông nhưng vẫn không chịu buông tay. Cuối cùng, Giang Thiên Nam nghiến
răng, đạp thẳng vào phần chân tàn tật của Mặc Trì.

Sau ngày bị
cưa chân, cơn đau chưa từng một lần buông tha Mặc Trì. Lúc này, cơn đau
càng trào dâng dữ dội hơn bao giờ hết, nó khiến đầu óc anh buốt nhói,
thân thể hồ như muốn tê liệt, nhưng hai tay vẫn cố bám lấy chân Giang
Thiên Nam, hòng lật anh ta ngã ra đất. Thế rồi cơn đau tiếp tục làm cho
mắt mũi anh tối sầm lại, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, chỉ mơ hồ thấy
bóng dáng nhỏ bé của Tư Tồn đang chắn trước người anh, ấp hai bàn tay
bảo vệ phần chân tàn tật đang lên cơn co giật của anh. Giang Thiên Nam
đá lên chân anh, đồng thời cũng đạp luôn vào tay Tư Tồn. Toàn thân Mặc
Trì không còn chút sức lực, hai tay mềm nhũn, đành buông Giang Thiên Nam ra.

Giang Thiên Nam lạnh lùng hét lên: “Mày còn muốn đánh nữa không? Tao đánh cùng mày?”

Mặc Trì im lặng thở hổn hển.

Giang Thiên Nam quay người bỏ đi. Tư Tồn cố lấy lại thăng bằng, đỡ thân thể
mềm nhũn của Mặc Trì dậy. Cô luống cuống lau những vết máu trên miệng,
trên trán anh nhưng không trấn áp nổi cái chân tàn tật đang co giật từng hồi. Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết khóc ầm lên, lắp bắp
gọi tên anh: “Mặc Trì... Mặc Trì...”

Mặc Trì nhìn Tư Tồn bằng ánh mắt trống rỗng. Anh nắm lấy đôi bàn tay sưng vù của cô. Toàn thân Tư
Tồn đang run lên bần bật. Mặc Trì ôm cô vào lòng giống như một con thú
nhỏ bất lực đang co mình trên đất, ôm ấp đối phương.

Lúc đến cổng trường, chứng kiến cảnh tượng đó, bác Chương vội vã dìu Mặc Trì lên xe, rồi lại dìu Tư Tồn lên ngồi bên cạnh anh. Người tài xế trung thành này
biết mình không nên hỏi han nhiều, chỉ lẳng lặng lái xe về nhà họ Mặc.

Mặc Trì bị tổn thương cả thể chất lẫn tâm lí. Anh đứng cũng không vững,
hoàn toàn không còn sức leo lên tầng. Bác Chương cõng anh về phòng rồi
hỏi anh có cần mời bác sĩ không.

Mặc Trì lắc đầu, một lúc lâu sau, anh mới thỉnh cầu: “Chuyện xảy ra hôm nay, bác


80s toys - Atari. I still have