
ư Mặc Trì. Tư Tồn chau mày, đợi anh ta nói hết mới tiếp tục phần nói của mình.
“You have such beautiful voice” (Giọng nói của em rất hay) Sau khi luyện tập xong, Giang Thiên Nam đã nói như thế.
Tư Tồn trừng mắt lên nhìn anh ta, sau đó cô quay sang nói chuyện với hai
bạn khác vì không muôn lãng phí một câu nào với con người này.
Sau khi cho sinh viên luyện tập xong, giáo viên nói: “Sau đây xin mời một
cặp lên bục giảng nói lại đoạn hội thoại vừa rồi. Lúc nãy tôi có chú ý,
cặp hoàn thành việc luyện tập nhanh nhất là hai bạn ở giữa này”. Giáo
viên bước xuống khỏi bục giảng, đi tới bên Giang Thiên Nam và Tư Tồn.
Nửa sau của tiết học, Tư Tồn gần như không cho vào đầu được thứ gì. Lúc nãy lên bục giảng, vì quá hồi hộp, cô nói ấp a ấp úng, tương phản hoàn toàn với phong thái tự tin của Giang Thiên Nam. Khi rời khỏi bục giảng, cô
còn không cẩn thận, vấp chân, suýt ngã. May nhờ Giang Thiên Nam phản ứng nhanh, đưa tay ra đỡ lấy cô. Cả lớp học cười vang, Tư Tồn lúc đó chỉ
muốn độn thổ cho rồi.
Một ngày Chủ nhật lại đến, Mặc Trì đã hoàn
toàn bình phục. Tuần vừa rồi, hầu như ngày nào Tư Tồn cũng về nhà thăm
anh, rồi lại tất bật quay lại trường trước khi bảo vệ khóa cửa. Bảy ngày ngắn ngủi trôi qua, cô đã gầy rộc cả đi. Chiều tối Chủ nhật, trước khi
cô quay lại trường, Mặc Trì đã chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Anh còn dặn cô giúp việc nấu một hộp sườn chưng để cô và các chị em trong
phòng 302 cùng thưởng thức.
Tư Tồn vui mừng vòng tay ôm lấy Mặc
Trì, cắn nhẹ lên cổ anh. Mặc Trì thật không hổ là một người chồng tốt,
không chỉ lo cho cô được ăn ngon, ăn no, mà còn để tâm giúp cô “ngoại
giao” với bạn bè. Mấy năm qua, các cô gái trong phòng 302 được thưởng
thức không ít gà, vịt, thịt, cá, hoa ngon, quả lạ mà “người thân” của Tư Tồn gửi tới.
Vừa bước vào phòng kí túc xá, Tư Tồn đã nhìn thấy
trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng một bó hoa lớn. Hoa hồng tươi rói, đỏ
như lửa cháy, được gói trong giấy bọc nhiều màu sắc, trông rất bắt mắt.
Hồi còn nhỏ, Tư Tồn hay hái hoa hồng dại bên đường mang về cho mẹ làm
món bánh đường hoa hồng. Kiểu hoa hồng được gói cầu kì thế này cô mới
chỉ nhìn thấy trong phim điện ảnh Liên Xô.
“Hoa của ai đấy? Mau
để sang một bên đi, mình mang đồ ăn ngon về cho mọi người đây”. Tư Tồn
xách nhiều đồ đến rã cả tay rồi. Cô cũng thích hoa, nhưng trước nhất
phải đặt hai túi đồ ăn này xuống mới được.
“Cậu còn hỏi à? Đây là hoa Giang Thiên Nam tặng cậu đấy”, Đổng Lệ Bình nói.
Tư Tồn kinh ngạc tới mức suýt nữa đánh rơi hai túi đồ trên tay: “Anh ta tặng mình cái này làm gì?”
“Đương nhiên là vì muốn cưa cẩm cậu rồi”, Trương Kế Phương nói,
Vu Tiểu Xuân nhanh tay mở hết những túi đựng đồ ăn ngon mà Tư Tồn mang
tới, rồi nhón tay lấy một miếng sườn lên gặm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa
nói: “Giang Thiên Nam cũng lãng mạn đấy chứ, còn nhờ đám con gái lớp anh ta mang hoa đến tặng cậu. Tô Hồng Mai còn tưởng bở là tặng cô ta cơ,
nhưng cuối cùng đã thất vọng tràn trề”. Từ lúc Giang Thiên Nam bắt đầu
“chiến dịch” theo đuổi Tư Tồn lần thứ hai thì giữa cô và Tô Hồng Mai
cũng bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh.
Tư Tồn trợn trừng mắt nhìn bó hoa rồi nói: “Anh ta làm như vậy thật không nên chút nào”.
“Nếu cậu thích anh ta thì đây là chuyện tốt. Còn nếu không thích thì là chuyện xấu. Y cậu thế nào?”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn ngồi trên giường Vu Tiểu Xuân, mắt cứ trợn trừng nhìn bó hoa, như
thể nhìn mãi thì bó hoa phiền toái ấy sẽ ngay tức thì tự biến mất vậy.
Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Giữa mình và anh ta không đời nào có
chuyện yêu đương được”.
“Giang Thiên Nam cũng được đấy chứ”.
Tư Tồn cứ nghĩ đến Giang Thiên Nam là lại giận sôi người, cô nói: “Cậu thấy anh ta tốt thì đi mà thích anh ta”.
Vu Tiểu Xuân hiểu tính cách ương bướng của Tư Tồn, một khi cô ấy đã lên
cơn cố" chấp thì cách tốt nhất là cứ mặc kệ. Vu Tiểu Xuân cầm sách đập
đập vào lưng Tư Tồn rồi nói: “Mau lên giường của cậu đi, mình muốn ngủ
rồi”.
Tư Tồn nằm lăn qua lăn lại trên giường. Bó hoa Giang Thiên
Nam tặng cô chẳng khác nào một quả bom hen giờ, vẻ yên lặng đầy đe dọa
nằm trong một góc phòng.
Sáng hôm sau Tư Tồn lại có môn tiếng
Anh, vì thiếu ngủ nên cô cứ gà gà gật gật. Cô không nỡ bỏ tiết tiếng Anh một tuần chỉ có một buổi này. Vừa hết giờ của Lưu Trí Hạo, cô đã chạy
thục mạng lên phòng học tiếng Anh. Khi vào tới giảng đường, cô lại nghe
thấy tiếng Giang Thiên Nam hét lên: “Tư Tồn, anh giữ chỗ cho em ở đây
này”.
Cô bực dọc quay đầu lại nhìn. Tối qua, quá phiền não về
chuyện bó hoa, cô đâm ra quên mất trong giờ tiếng Anh còn có “ông thần”
giữ chỗ này. Anh ta cũng cố chấp đấy chứ, tuần trước chiếm chỗ cho cô,
tuần này cũng vậy. Thấy khuôn mặt giáo viên lộ vẻ không vui, Tư Tồn
nhanh nhảu nói với cô gái đứng ngay sát đường đi: “Bạn ơi phiền bạn dịch vào trong một chút”. Sau đó cô nhờ hai người ngồi bên phải dịch sang
trái, nhờ đó cô có thể tách xa Giang Thiên Nam một chút.