XtGem Forum catalog
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324163

Bình chọn: 7.00/10/416 lượt.

gục rồi lại được anh cứu
lên như thế nữa. Cô tự hỏi, đến bao giờ cuộc đời mới hết để kết thúc
những buồn thương chất chứa đã ứ đọng, tràn ngập trong con tim? Nhưng có lẽ, ngay cả khi nhắm mắt xuôi tay rồi, hồn phách cô vẫn nồng đượm hình
bóng của anh. Mãi mãi và sẽ không bao giờ quên được anh.

Làn khói thuốc mỏng manh bay nhè nhẹ trong khoang xe, điếu thuốc được
Nam Lâm kẹp chặt giữa hai đầu ngón tay đang rải rác tàn thuốc theo hướng gió. Đêm nay sẽ thật mệt mỏi và trống trải khi phải sống chung với nỗi
nhớ nhung. Dường như lúc này, trong tâm trí Nam Lâm đã không còn chỗ để
nghĩ đến những chuyện khác. Tất cả, tất cả đều hướng đến và dành cho một người...

Thanh Phú ngồi bên cạnh hình như cũng không ngủ được. Đôi mắt anh ráo
hoảnh nhìn về khoảng không phía trước. Dáng người kiên cường như thách
thức tất cả. Rồi anh nghe thấy tiếng nói của Nam Lâm vang lên:

- Cậu đang hối hận phải không?

Thanh Phú nở một nụ cười mệt mỏi:

- Nếu hối hận thì ngay từ đầu đã chẳng chấp nhận.

- Xin lỗi! Tôi chỉ là nhìn vẻ mặt của cậu mà đoán thôi.

- Cũng không có gì, chỉ là tôi có một điều thắc mắc...

Nam Lâm liếc qua chỗ Thanh Phú:

- Nói đi.

Thanh Phú không trả lời ngay mà cũng rút một điếu thuốc trong bao ra.
Đầu lọc gặp lửa bén rất nhanh, ánh đỏ sáng chói lên giữa không gian mịt
mù bao phủ. Làn khói trắng bay lượn, uốn ** tạo một cảm giác mờ ảo. Đưa
thuốc lên rít một hơi, sau đó Thanh Phú mới nói:

- Trước nay cậu chưa từng yêu ai quá đậm sâu. Nói chính xác hơn là cậu chưa từng yêu ai.

Nam Lâm không trả lời lại Thanh Phú, tựa như đang chuyên tâm vào lái xe, mắt vẫn nhìn về phía con đường hun hút trước mặt mà để cho một mình
Thanh Phú độc thoại.

- Tôi đã chơi với cậu từ nhỏ, tính tình cậu như thế nào tôi đều hiểu rất rõ. Và, việc cậu thích con bé sống cùng nhà tôi cũng không phải là
không hay. Chỉ là...

- Chỉ là làm sao? - Giọng Nam Lâm vẫn đều đều.

- Chỉ là, tôi chưa bao giờ thấy cậu bị tình yêu nuốt gọn đến như vậy.
Trước kia, giữa việc làm cho “người ta” yêu mình và làm “người ta” ghét
mình thì cậu vẫn thích vế sau hơn. Không phải sao?

Câu hỏi cuối như một mũi tên xuyên thẳng vào những tâm tư trong con
người Nam Lâm. Anh đưa điếu thuốc lên môi, toan hút, nhưng lại bỏ xuống
rồi nói:

- Không phải!

Thanh Phú nhìn Nam Lâm như để thể hiện những nỗi hồ nghi do câu nói kia gây ra.

Nam Lâm tiếp:

- Là tôi biết rõ bản thân mình là ai! Cho nên thà vứt bỏ cho đỡ nhọc
công còn hơn cố gắng mà lại phải gom lại những thứ mình không muốn nhận.

- Vậy cái giờ đây cậu nhận được là gì? Cậu cố gắng như vậy rốt cuộc là vì những thứ này hay sao?

Nam Lâm bất giác thở dài. Đúng, nhiều lúc anh cũng muốn hỏi bản thân
mình đang cố gắng vì cái gì? Vì Trúc Diệp? Vì hạnh phúc của bản thân? Rõ ràng trước kia, Nam Lâm anh thà cứ chôn giấu tình cảm còn hơn là dẹp bỏ lí trí sang một bên để theo đuổi cô ấy. Nhưng rồi thời gian qua đi,
chính anh cũng không nhận ra bản thân mình đã thay đổi từ lúc nào.

- Thanh Phú, có những chuyện cậu không thể hiểu được đâu.

- Chẳng lẽ cậu lại hiểu hơn tôi? - Thanh Phú dội ngượi lại.

- Đúng, tôi không hiểu. Cho nên mới khiến mình và khiến người lạc bước
nhau trong muôn trùng sóng bể như vậy. Là tôi không hiểu cho nên mới để
cô ấy tổn thương. Là tôi không hiểu cho nên mới ngu ngốc buông tay cô ấy ra một cách dễ dàng. Là do tôi không hiểu mà thôi!

Thanh Phúc thấy Nam Lâm xúc động như vậy cũng không nói gì nữa. Anh chỉ
thở dài rồi quay ra nhìn cảnh vật đang lùi dần đằng sau cửa kính. Với
Thanh Phú, anh chưa bao giờ hối hận về những gì mà mình đã làm. Anh hiểu đấy chính là con người anh, việc anh làm không do ai ép buộc. Mình làm
mình chịu, tuyệt đối không oán hận hay ân hận ai. Chỉ là...

Chỉ là anh thấy tiếc cho chính người bạn của mình, vì một chút hận thù
làm mờ con mắt mà đã chấp nhận đánh đổi cả cuộc sống và cả sự hạnh phúc
mà đáng ra anh ta có được.

Bây giờ đã là gần mười một giờ, xe vẫn lao trong màn đêm dày đặc. Giống
như đang vùng vẫy, đang chạy thoát trong đau khổ và nuối tiếc. Gió đêm
nay lạnh đến thấu tim gan! Bên ngoài cửa kính, hơi sương giăng phủ mờ
ảo. Phủ lên đó một tấm màn màu trắng đục xa xăm. Cái lạnh lẽo của không
gian nơi đây khiến Thanh Phú phải rùng mình, rồi anh tự lẩm bẩm. Hoặc,
có thể là anh đang cố gắng nói với Nam Lâm tiếng lòng của mình:

- Đừng nghĩ mình như vậy đã là cao thượng với họ. Rốt cuộc thì vẫn là
một thằng tồi bán đứng bản thân và ăn cắp hạnh phúc của người khác mà
thôi.

* * *

Mười hai giờ đêm, gió thét gào bên tai và độc ác luồn chảy vào những nơi yếu mềm nhất trong Trúc Diệp. Cô vẫn ngồi co ro nơi bậc thềm ấy, không
gian trước mắt âm u mịt mù không tìm thấy lối thoát. Con tim se lại
khiến lòng như một khối băng lạnh giá. Đôi bàn tay đan vào nhau, trì
miết để làm ấm làn da. Mái tóc bị gió đùa nghịch, rối bời như tâm trạng