
r/>
Ông chủ tiệm nhướn mày hỏi:
- Món gì?
- Cá viên chiên! Làm thật nhiều…Cho dù cô ấy không ăn hết cũng phải làm
thật nhiều. Để cô ấy không đau khổ mà nhìn về hiện tại nữa – càng nói,
giọng Nam Lâm càng nhỏ dần. Rồi anh cũng ngẩng mặt lên cố gắng nói tiếp – Còn nữa, nhờ ông chuyển những dòng này đến cô ấy giúp tôi. Nói rằng tôi không thể tiếp tục ở bên cô ấy được nữa. Và…
Ông chủ tiệm ăn vẫn chờ đợi thỉnh cầu tiếp theo của Nam Lâm. Nhưng anh
lại không nói gì tiếp. Chỉ còn lại một khoảng không im lặng mà đến chính ông cũng cảm thấy chơi vơi và nghẹn ngào.
- Và xin ông hãy ngăn cô ấy lại nếu như cô ấy đuổi theo tôi!
Đã lâu không thấy Nam Lâm trở lại,
Trúc Diệp có phần lo lắng. Không biết anh ấy đang nói chuyện điện thoại
với ai mà lâu như vậy. Lúc này, trong lòng cô đang dấy lên một dự cảm
chẳng lành. Cuối cùng, Trúc Diệp đứng dậy toan ra ngoài xem thế nào.
Đúng lúc đó thì một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đầu bếp còn hơi
mùi dầu mỡ bước đến, trên tay ông là một đĩa cá viên chiên rất lớn. Trúc Diệp nhíu mày tự hỏi không biết có phải ông ấy đến nhầm bàn không.
- Cô là Trúc Diệp? - Ông ta nhướn mày hỏi.
Trúc Diệp gật đầu:
- Vâng, có chuyện gì sao?
Người đàn ông đó cười xuề xoà rồi đặt đĩa cá viên xuống. Sau đó ông ta nói:
- Có một cậu thanh niên đã đặt đĩa cá viên và cậu ấy còn nhờ tôi chuyển đến cô mảnh giấy này nữa.
Trúc Diệp tỏ vẻ không hiểu nhưng cô vẫn nhận lấy mảnh giấy từ tay người
đàn ông đó. Cô chăm chú nhìn vào từng nét chữ quen thuộc in hằn trên mặt giấy:
"Có một điều mà anh chưa bao giờ dám nói với em, vì sợ mình không đủ sức để làm điều ấy: Anh sẽ mãi yêu em như vậy!
Nam Lâm"
Trúc Diệp hoang mang nhìn đĩa cá thơm phức đang bốc hơi nghi ngút trên
mặt bàn, rồi cô lại nhìn vào mảnh giấy mà Nam Lâm đã để lại. Rốt cục đã
xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ấy lại dặn đầu bếp làm cho cô thứ này? Tại sao lại viết những dòng này cho cô? Một tay Trúc Diệp nắm chặt lấy mảnh giấy, một tay vội vàng kéo lấy người đầu bếp đang đứng trước mặt mình.
Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo sợ, sợ để đã đánh mất một thứ gì đó và sẽ không
bao giờ tìm lại được. Cô nói:
- Anh ấy đâu? Hãy nói cho tôi biết anh ấy đã đi đâu rồi?
Người đàn ông này đã hứa sẽ không để cho Trúc Diệp đuổi theo Nam Lâm,
cho nên ông cũng chỉ lặng thinh khi Trúc Diệp đang không ngừng vồn vã
hỏi.
- Xin ông! Hãy cho tôi biết là anh ấy đang ở đâu? Tôi xin ông! - Trúc
Diệp không ngừng van nài. Nước mắt tự bao giờ đã giàn giụa trên má và ứ
đọng nơi khóe mắt.
Chỉ tiếc rằng người đầu bếp này rất biết giữ lời, khi đã hứa là sẽ không bao giờ bội ước. Cho dù có thương cảm trước vẻ cầu xin của Trúc Diệp
nhưng ông cũng không hé nửa lời. Bât giác, ông thở dài. Cảm thấy cuộc
đời sao mà lắm chuyện bi ai và đau khổ đến vậy!
- Tất cả ngồi im! Cảnh sát đây!
Cả quán ăn như nhốn nháo hẳn lên khi một toán người mặc cảnh phục xông
vào. Người đầu bếp đứng trước mặt Trúc Diệp cũng bất giác tỏ ra hoang
mang và lo lắng. Ông nhẹ nhàng đi đến hỏi một người cảnh sát:
- Quán chúng tôi làm ăn hợp pháp, xin hỏi liệu có nhầm lẫn gì chăng?
Người cảnh sát nọ mắt vẫn nhìn xung quanh như để tìm gì đó, rồi quay sang nói:
- Chúng tôi muốn tìm một đối tượng có liên quan đến vụ giết người - nói
đến đây, anh ta vội vàng mang một tấm ảnh lớn ra - ông có thấy người nào đã từng vào đây không? Theo như báo cáo của đội điều tra, chúng tôi
nghi ngờ hắn đã vào quán của ông.
Người đầu bếp vẫn chỉ xuề xoà. Thật vậy, Nam Lâm trước khi bỏ đi đã thú
nhận với ông rằng anh là tội phạm đang bị truy nã. Nếu không phải vì ánh mắt và giọng nói của anh rất thành khẩn thì ông đã giải anh ta đến đồn
cảnh sát rồi. Cho nên, khi viên cảnh sát nói điều này thì cũng không làm ông thấy ngạc nhiên.
- Ầy, sao lại thế được chứ? Vậy thì các anh cứ khám thử xem chỗ chúng tôi có người này hay không?
Vẻ mặt của người đầu bếp hiện lên muôn phần thách thức và chờ đón khiến
cho người cảnh sát nọ bắt đầu tin tưởng ông ta. Nhưng rồi anh ta vẫn hô
to:
- Lập tức khám xét thật kĩ nơi này.
Ở một bàn nào đó, Trúc Diệp mặt cắt không còn giọt máu. Khoé môi cô run
lên bần bật rồi cuối cùng lại bị ghìm chặt dưới hàm răng khiến nó túa
máu đỏ. Ánh mắt sợ hãi đến thất thần, những giọt nước mắt vừa rồi còn
đang thấm đượm bờ má thì giờ đây đã khô không còn một giọt. Là vì đã
không còn nước mắt hay vì quá sợ hãi và lo lắng mà ngay cả khóc cũng
không được? Bàn tay cô từ từ đặt lên làn môi nhợt nhạt, hơi thở gấp gáp
nhưng vẫn không đủ để cung cấp cho lá phổi đang đau buốt từng hồi. Thâm
tâm cô giờ đây rối loạn, vụn nát...Kia, chẳng phải là ảnh Nam Lâm hay
sao?
Trúc Diệp bần thần cả người đi, đôi chân như bị chôn tại chỗ. Cô rất
muốn chạy ra hỏi người cảnh sát đó vì sao lại truy tìm Nam Lâm. Anh ấy
là người tốt, anh ấy đâu có giết người! Tuyệt đối không phải như những
gì người cảnh sát đó n