
ông
bằng em gái, đến cả đối nhân xử thế cũng thua, Tề Thiên Triệt thích Tiên Tiên, là điều đương nhiên.
Về bản thân Lăng Tử Tiên, Lăng Tử Ái và Tề Thiên Triệt đều hiểu rõ,
nhìn thoáng qua, có thể tưởng cô là người khá dễ tính, nhưng vì mục đích nào đó mà lại gần cô, làm thân với cô, bất tri bất giác cô tự rời xa.
Đương nhiên, Tề Thiên Triệt hiểu quá rõ Lăng Tử Tiên, nên mới luôn giữ kín, chôn chặt tình cảm dưới đáy lòng.
Quần áo (không phải thay trước mặt Tề Thiên Triệt, chỉ là sửa sang
lại thôi, đừng nghĩ đi đâu nhé), cả tóc tai, giầy tất, đều được xử lý
gọn gàng thông qua đôi tay khéo léo, đảm đang của Lăng Tử Ái, đại khái
là tài lẻ được bồi dưỡng từ bé, Lăng Tử Ái hoàn thành lại thở dài.
“Cuối cùng em cũng đã chăm lớn được con bé này, thật lợi hại.” Giọng
Lăng Tử Ái cứ như là một bà mẹ đơn thân đã vượt bao khó khăn sóng gió.
Tề Thiên Triệt ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười. “E là một người chị đảm đang!”
“Làm sao được, quá khen rồi!” Lăng Tử Ái làm như nữ hiệp cổ đại, chắp tay, rồi mới tiến lên ôm cô nàng ngủ đến độ sắp chảy nước miếng. “Tiên
Tiên, em còn không mau dậy đi, nếu không từ nay chị sẽ để mẹ gọi dậy!”
Như cách Lăng Tử Ái nói “Quấy rối, không chỉ riêng gọi điện quấy rầy, mà là làm cho những Công ty có quan hệ cũng thế, ít nhiều đều đi làm
phiền cô em, vì mong muốn bán phắt ra ngoài!
Lăng Tử Tiên sợ nhất chính là— Đã có lần cô không về nhà, kết quả hôm sau bị một đoàn các anh cầm bó hoa đặt tại cổng trường, không thể ra
vào, cả đám kêu gào muốn lấy cô làm vợ. Sau lần đó, để lại trong lòng cô một ám ảnh tâm lý.
“Chị Yêu, thật quá đáng.” Lăng Tử Tiên từ từ mở mắt, vẫn mờ mịt.
Tề Thiên Triệt cười. “Tiên Tiên, đi rửa mặt nào, rồi anh mang em đi ăn, sau đó mới đèo đi làm…”
“Dạ…” Lăng Tử Tiên theo đường Lăng Tử Ái cùng Tề Thiên Triệt chỉ, rồi mới “bay” vào phòng tắm, kem đánh răng và bàn chải, khăn mặt, đã được
chuẩn bị đầy đủ, còn hơn cả nữ hoàng.
Nhìn thấy Lăng Tử Tiên đi đúng “quỹ đạo”, Tề Thiên Triệt cùng Lăng Tử Ái mới bắt đầu đi làm chuyện của mình.
Vốn dĩ cô gái vẫn còn đang mơ màng, bỗng nhiên bật mở mắt, buông bàn chải đánh răng xuống, nhìn chính mình trong gương.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường,
nhưng ai có đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ, cũng không phải người
trong cuộc, mà đều là đứng ngoài mà nói?
Từ nhỏ, Tề Thiên Triệt đã chăm sóc cô cực chu đáo, cả chị gái cũng
thế, nếu mọt ngày nào đó, làm rõ một phần quan hệ, cuối cùng đau khổ
cũng là cả ba.
Có đôi khi cứ ngu ngốc lại tốt hơn làm rõ nhiều, ít ra sẽ không quá
mệt mỏi, cũng không biết một hành động vô ý nào đó có thể làm tổn thương đến người mình quan tâm. Nếu thật có ngày đó xảy ra, cô muốn giải quyết trong hòa bình.
Tề Thiên Triệt cùng Lăng Tử Ái, đều là bạn cô, người thân cô, sự lựa họn này, đối với cô mà nói lúc nào cũng quá khó khăn.
Đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm, mọi thứ theo đúng lịch trình, một ngày mới công việc mới, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lúc Tề Thiên Triệt đưa Lăng Tử Tiên đến cửa công ty Z, Tiết Nhiễm và
Mạc Sầu trò chuyện rôm rả với đại thúc Bất Phá, và Bạch Ngọc, rất vui
vẻ, hòa hợp.
Lăng Tử Tiên nhìn mấy người kia từ xa, nhíu mày, lại xem đồng hồ, mới 7h rưỡi? Chẳng lẽ Công ty nghiêm khắc thế, bây giờ đã kiểm tra rồi?
“Chưa tới giờ đi làm, không cần hoảng.” Thiên Triệt nói, tay lái hơi
ghìm lại, đạp chân phanh, chính xác đỗ ngay bên cạnh Tiết Nhiễm cùng Mạc Sầu.
“Buổi sáng tốt lành, anh Tề đẹp trai!” Tiết Nhiễm nhìn đến suất khí
theo trên xe đi xuống đến Tề Thiên Triệt, cười tủm tỉm chào hỏi,
“Chào em.” Tề Thiên Triệt đáp lại bằng nụ cười nhạt, chỉ trong chốc lát đã khisn bầu không khí có vẻ lạnh lẽo.
“Nhiễm Nhiễm, mặt cậu chỉ để ý mỗi đàn ông thôi à?” Lăng Tử Tiên bước xuống xe, nhìn mắt Tiết Nhiễm nổi tim, thật đáng ghét, dù sao cô mới là bạn của cậu ấy mà, có phải Tề Thiên Triệt đâu.
“Cậu chuyển giới đi, tớ sẽ để ý liền.” Tiết Nhiễm nói.
Lăng Tử Tiên liếc xéo cô bạn, nhàm chán nhìn nàng một cái, sau đó nói với Tề Thiên Triệt: “Thiên Triệt, anh cứ về trước đi, tối em về nhà.”
“Lúc tan tầm thì gọi điện cho anh, anh tới đón.” Tề Thiên Triệt gật đầu.
“Anh cũng bận mà, dù sao cũng không xa nhà lắm.” Công ty cổ phần cũng trên đường Z, cách nhà cô đường S không xa. Lộ trình trùng nhau, không
xa lắm, có lái xe cũng chỉ mất có 10m.
“Em xem thế nào, có việc gì cứ gọi điện cho anh.” Tề Thiên Triệt cũng không ép buộc.
Chảo hỏi lẫn nhau xong, Tề Thiên Triệt lái xe đi, mà ngay sau lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ rêu rao đỗ xịch lại, bật mở cửa, để lộ ra
mái tóc rực lửa.
Lập tức trong đám Lăng Tử Tiên xuất hiện hai chữ— Súp lơ.
“Ngày mới tốt lành, ba vị mỹ nữ.” Bạch Dạ tháo chiếc kính râm màu đỏ xuống, chào nhóm Lăng Tử Tiên.
“Tiên sinh súp lơ, chào anh.” Lăng Tử Tiên cười tao nhã.
<