Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328562

Bình chọn: 8.00/10/856 lượt.

ìn hắn một lúc rồi gật nhẹ đầu, hai bàn tay hơi lo sợ đan vào nhau.

Hàn Phong nhìn quanh căn phòng một lúc rồi đôi mắt ưng dừng lại trước những món thức ăn trên bàn. Rồi đảo mắt sang tôi cất tiếng nói:

- Xem nào... Hiện giờ chưa thể học được rồi.

Tôi ngước gương mặt lên nhìn hắn, đôi mắt trầm buồn không còn vẻ vô tư như
ngày nào, da thịt đã trở nên xanh xao vì không cung cấp đủ chất dinh
dưỡng. Cái miệng nhỏ nhắn trở nên tím tái lại trông thật đáng thương.

Hàn Phong nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô mà trong lòng phiếm đau, tay chỉ vào thức ăn trên bàn, lạnh lùng ra lệnh:

- Ăn hết những thứ này.

Tôi nghiêng đầu nhìn theo tay hắn chỉ rồi quay trở về vị trí cũ lắc đầu nói nhỏ:

- Không cần.

Tiếng của cô rất nhỏ khiến hắn liên tưởng đến tiếng nước chảy róc rách nhẹ
nhàng rót vào sâu trong thâm tâm. Sức của cô sao lại yếu đến như vậy,
chắc là cứng đầu không chịu ăn rồi. Cô dám không nghe lời hắn, không
chịu ăn uống để chống lại hắn sao. Hàn Phong nhíu mày nhìn lại thân thể
cô rồi lạnh lùng nói:

- Chắc chắn là không ăn phải hay không?

Tôi nhìn gương mặt đang từ từ tức giận của hắn hơi hoảng sợ nhưng vẫn gật mạnh đầu.

Nhận thấy cái gật đầu ương ngạnh của cô hắn tức giận nói:

- Được. Người đâu?

Một vệ sĩ lập tức bước vào nghiêm nghị hỏi:

- Ngài có gì sai bảo?

- Nói với người hầu sau này không cần phải đem cơm hay nước uống đến cho
cô ta nữa. - Hàn Phong không nhìn tên vệ sĩ kia mà liếc nhìn tôi giận
dữ, lạnh lùng tuyên bố.

- Tôi đã biết. - Nói rồi người vệ sĩ đó đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ,
cánh cửa lại khép vào, trong căn phòng nhất thời trở nên yên tỉnh.

- Đó là do sự lựa chọn của em, em muốn tuyệt thực. Được, tôi sẽ chờ xem em tuyệt thực được bao lâu.

Hàn Phong nói rồi nhếch môi bước đi, dáng vẻ kiêu ngạo không chút xót xa
ngoảnh đầu lại khiến tâm can tôi trở nên đau đớn hơn bao giờ hết. Tôi
vốn nghĩ hắn sẽ hỏi han hay đại loại gì đó nhưng không.... Ngay cả một
câu cũng không có chỉ lạnh lùng tuyên bố xem tôi sẽ tuyệt thực được bao
lâu.

Tôi cắn chặt môi đến nỗi bật cả máu hai tay nắm chặt thành hình quả đấm
thân thể trở nên hư không. Nước mắt lại rơi, nó lại rơi rồi. Tôi không
muốn hật sự không muốn nhưng không kiềm chế được, nỗi bực tức và sự đau
đến khôn nguôi tuôn trào lên như cơn thủy triều lớn rồi vỡ tràn ra ngoài như nước phá vỡ đê.

Tôi quệt đi dòng nước mắt, tự khuyên nhủ mình phải thật sự cứng rắn không
thể để Hàn Phong đắc ý khi thấy những giọt nước mắt của tôi. Tôi tức
giận xô đổ hết đồ vật trên bàn, tiếng loảng xoảng nghe như tiếng vỡ vụn
của trái tim tôi ...

Hàn Phong đột nhiên chạy đến, thật ra hắn chưa đi định nán lại một lúc xem
thế nào thì nghe tiếng loảng xoảng này, sợ cô có chuyện hắn chạy ngay
vào mà không cần suy nghĩ. Càng ngày hắn càng thấy mình thật lạ, hành
động không giống hắn như trước đây... Ngay cả hắn cũng không hiểu nỗi
mình đang suy nghĩ cái gì! Nhưng vào giờ phút này, đống đồ bị cô làm cho nát vụn cả căn phong trở nên hỗn độn hơn lúc ban đầu tình cảnh này
khiến hắn trở nên bực tức không còn lo cho cô như lúc ban đầu.

- Đang làm cái trò gì thế hả?

Tôi nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Tôi không muốn ở nơi này nữa, đây vốn dĩ không phải nhà của tôi. Tôi cũng không muốn ở cùng với anh.

Hàn Phong nhíu mày. Đây không phải nhà cô sao, chỉ có hắn nghĩ muốn cô ở
nơi này cùng mình nhưng nghe những lời đó thốt ra từ miệng cô hắn lại
càng trở nên giận dữ.

- Đúng đáng ra cô không nên ở đây, con người như cô thì vốn không có tư cách sống ờ đây, tôi sẽ chuyển phòng cho cô.

- Chuyển phòng... Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi muốn về cùng mẹ. - Tôi
thét lên giận dữ. Hắn làm gì có tư cách để sai khiến tôi, tôi không phải là món đồ chơi của hắn, không phải.

- Cô phải nghe lời tôi vì con rối như cô chỉ có thể làm theo những gì tôi sai khiến. - Hàn Phong nhếch môi, hai tay đút vào túi quần thong thả
bước đi.

Sau khi hắn rời khỏi, có hai người vệ sĩ kéo tôi ra khỏi phóng, đưa tôi đến một cái nhà kho đây mục nát ở phía sâu trong vườn hoa.

- Các người sao lại đưa tôi đến đây? Tôi không muốn, thả tôi ra. - Tôi
liên tục vặn vè cách tay muốn thoát ra khỏi người họ nhưng không được

Họ không nói gì chỉ im lặng đưa tôi vào trong và khóa cửa lại.

Tôi nhìn một lượt khắp nhà kho này, nó vừa đen vừa ẩm ướt chắc chắn sẽ có muỗi , chuột và những con vật ghê sợ khác.

Sao hắn lại giày vò tôi như thế này? Không yêu tôi nhưng vẫn bắt buộc tôi ở bên cạnh là tại vì sao? Nhìn thấy tôi oằn mình trong đau đớn thì hắn
vui lắm à? Nhiều câu hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi
đi đến chiếc giường ở đó, cảm giác ẩm ướt hôi thối xộc vào mũi tôi khiến tôi ho khan vài tiếng.

Ngồi trên nơi này, tất cả như là điện ngục đối với tôi. Nước mắt trào ra,
nhưng lúc này không phải là vì hắn. Tôi nhớ mẹ, tôi thấy thật thương xót cho chính


The Soda Pop