
n đê tiện này để tao và cô ấy chia tay nhau, cô ấy sẽ
yêu mày sao? Âu Thần, tao nói cho mày biết, Hạ Mạt sẽ không bao giờ yêu
mày! Trước đây không! Bây giờ cũng không! Cho dù mày có ép buộc cô ấy
lấy mày đi chăng nữa!”
…
Âu Thần từng nghĩ rằng, chỉ cần giữ được Hạ Mạt bên mình, trói buộc cô, dù là có dùng thủ đoạn nào anh cũng bất chấp. Từ lúc nhỏ cho đến khi gặp
lại nhau sau năm năm xa cách, anh vẫn luôn luôn như thế. Âu Thần tin
rằng chỉ có anh mới có thể làm cho cô ấy vui vẻ, cho nên xưa nay anh
chưa từng do dự khi dẹp bỏ tất cả những trở ngại giữa anh và Hạ Mạt.
Nhưng không biết từ khi nào, anh dần dần cảm thấy không còn tựkhẳng định được mình như vậy nữa? Khi Lạc Hi tự tử, khi Tiểu Trừng từ chối phẫu thuật
thay thận, khi Hạ Mạt sốt cao mấy ngày mấy đêm hôn mê trên giường bệnh,
anh mới biết rằng hoá ra sức mạnh của anh có thể khiến cô đau khổ đến
mức nào, thậm chí nó có thể giết chết cô ấy…
…
“Thế thì…”
Lạc Hi nhìn Âu Thần chằm chằm, đôi mắt đen kịt một màu.
“Giờ đây cô ấy có hạnh phúc không?”
…
…
Giờ đây cô ấy có hạnh phúc không…
Âu Thần ngồi nhìn Hạ Mạt chìm trong giấc ngủ rất lâu, cô ngủ rất sâu, bờ
vai trắng ngần, đôi tay ôm trước ngực, hàng lông mi hơi chau lại như
đang gặp phải ác mộng, người cuộn tròn như một con tôm, trên cổ tay buộc một sợi ren lụa màu xanh đã cũ.
…
…
Lâu lắm rồi trên bậc đá xanh trong sân vườn.
Dưới ánh trăng.
Âu Thần mở chiếc hộp ra, bên trong có một sợi ren lụa viền hoa màu xanh,
rất dài, đường nét hoa văn rất đẹp, gió thổi, sợi dây lụa nhẹ bay.
“Sau này, ngày nào em cũng cuốn tóc bằng sợi ren này nhé.”
“Để làm gì?”
“Chỉ ở trước mặt anh mới được xoã tóc nhé.”
Anh cầm sợi ren trên tay Hạ Mạt nhẹ nhàng buộc lên tóc cô.
…
…
Xưa nay, lúc nào anh cũng đối xử ngang ngược với Hạ Mạt như vậy, bởi vì anh muốn ngoài mình ra không có bất kì ai được ngắm nhìn Hạ Mạt xoã tóc, vì vậy anh đã bắt cô phải buộc tóc lên.
Nhìn Hạ Mạt trong giấc ngủ, cô bất giác khẽ nhíu mày, trong lòng Âu Thần
càng thêm rối bời, anh những tưởng mình có thể đem lại hạnh phúc cho cô, liệu anh có thật sự đem hạnh phúc cho cô, liệu anh có thật sự đem hạnh
phúc đến cho cô ấy không?
Anh có quyền gì ép buộc Hạ Mạt?
Lúc cuộc sống của một người bị mất đi quyền tự do lựa chọn, sao còn có thể
gọi là hạnh phúc được? Đạo lý đơn giản này đến giờ anh mới hiểu thấu
được hay là anh đã cố tình trốn tránh không hiểu?
Những hạt tuyết nhẹ nhàng bay lất phất ngoài cửa.
Hạ Mạt chìm trong giấc ngủ, chốc chốc lại run nhẹ, Âu Thần cúi mình đưa
tay tháo sợi ren lụa trên cổ tay cô, cố gắng không làm cô thức giấc, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp qua người cô và khẽ khàng hôn lên mắt cô.
Anh thuộc về cô.
Nhưng cô, thuộc về tự do.
***
Ánh ban mai xuyên qua lớp rèm cửa rắc những tia nắng mềm mại lên gương mặt
Hạ Mạt. Cô ngồi dậy ngơ ngác một lúc, cảm giác hơi đau nhức toàn thân
giúp cô hiểu ra được chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.
Âu Thần đã đi khỏi, trong phòng chỉ có mình cô. Doãn Hạ Mạt mặc áo vào và
đi đến bên cửa sổ vén rèm lên. Tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài là một màn
tuyết trắng xoá, bầu không khí vô cùng trong lành, cô hít thật sâu và
mỉm cười. Trong lòng tràn ngập cảm giác bình yên xưa nay chưa từng có.
Cô quay người lại định xuống lầu chuẩn bị bữa điểm tâm cho Tiểu Trừng và
Âu Thần, nhưng có một cái gì đó đặt bên cạnh chiếc bình cắm đầy hoa bách hợp khiến cô dừng bước.
Cô tò mò bước tới, rõ ràng trên đầu giường không có đồ vật nào như vậy, lẽ nào đây là đồ vật Âu Thần để lại cho cô. Cô đưa tay mở gói đồ ra.
Ánh mặt trời sau một trận tuyết phản chiếu trên tờ giấy hơi chói mắt, ba
chữ “Đơn ly hôn” dường như muốn nhảy ra khỏi trang giấy.
Doãn Hạ Mạt ngớ người hồi lâu. Trong lòng cô lúc này rất nhiều cảm xúc đan
xen vào nhau, hồi lâu cô mới phát hiện ra sợi ren buộc trên cổ tay mình
đã biến mất.
Âu Thần…
Cầm chặt tờ giấy trong tay, cô nhắm mắt bước về phía phòng ngủ sau đó chạy lên hành lang lầu hai và chạy xuống cầu thang.
Cô muốn tìm Âu Thần, cô quá hiểu Âu Thần rồi và biết hiện giờ anh đang
nghĩ gì. Cô sẽ cho Âu Thần thấy được chuyện tối qua không phải là cô đã
nhất thời bồng bột.
“Trừng thiếu gia…”
“Trừng thiếu gia…”
Đột nhiên tiếng la thất thanh của người giúp việc làm cô giật mình, Doãn Hạ Mạt vội nhìn về phía có tiếng la, bảng vẽ và bút rơi loạn xạ dưới đất,
Tiểu Trừng sắc mặt trắng bệch đang nằm ngất xỉu trên chiếc ghế bên cạnh
lò sưởi!
Lại có tuyết lớn rơi.
Từ lúc Doãn Trừng ngất xỉu được đưa đi bệnh viện tới nay đã mười mấy ngày
rồi, trận tuyết tối hôm trước đã tan từ lâu và thay vào đó là một trận
tuyết khác, mùa đông năm nay dường như tuyết rơi rất nh