Old school Swatch Watches
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326601

Bình chọn: 9.00/10/660 lượt.

. Trong khoảnh khắc đó, cô hình như muốn từ bỏ việc cùng Âu Thần nói tiếp câu
chuyện, bây giờ trong cô rất hỗn loạn.

Doãn Hạ Mạt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ với Lạc Hi thì đã phải đối mặt với sự u buồn, suy sụp của Âu Thần, một cảm giác mệt mỏi rã rời, không chút sức lực vây bủa lấy cô. Trong khoảnh khắc
đó, Doãn Hạ Mạt đột nhiên muốn trốn chạy, muốn đem mọi sự suy tư của
mình vùi sâu dưới lớp cát giống như con lạc đà.

Nhưng…

Cô không thể trốn chạy.

Cô không thể phá huỷ cuộc sống yên bình không dễ dàng có được này, không
thể sau khi làm tổn thương Lạc Hi xong, lại làm tổn thương đến Âu Thần.

“Chúng mình nói chuyện một lát nhé?”

Bàn tay của Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Âu Thần.
Lúc bàn tay Hạ Mạt chạm phải, bàn tay của Âu Thần khẽ run lên, Hạ Mạt
lại không hề nhận ra điều đó, cô kéo anh về phòng của mình giống như một người vợ dịu dàng.

Cửa phòng ngủ dần đóng lại.

Đây là lần đầu tiên Âu Thần bước vào phòng ngủ của Hạ Mạt. Đêm tân hôn diễn ra ở trong lâu đài Thiên Nga, cô và anh ngủ riêng biệt trong hai phòng
cách nhau một cánh cửa vì lâu đài Thiên Nga quá lớn. Sau khi xuất viện,
họ ở đây, từ hôm đó đến giờ anh vẫn chưa đặt chân vào căn phòng này.

Phòng ngủ của Hạ Mạt mang sắc xanh của biển cả, giấy dán tường hoa văn nhỏ
màu xanh lam, chiếc giường tròn màu xanh thẫm, trong bình hoa đặt trên
đầu giường có một bó hoa bách hợp trắng ngần, bên cạnh còn có hai khung
ảnh, một cái là hình cô và Doãn Trừng chụp chung, còn khung ảnh phía sau không nhìn rõ được tấm ảnh bên trong.

“Ngày mai Lạc Hi sẽ phải rời khỏi nơi này đi Mỹ.” Nhẹ nhàng buông tay Âu Thần ra, Doãn Hạ Mạt quay người lại nhìn thẳng vào anh, ánh mắt rộng mở.
“Cái ôm lúc nãy anh nhìn thấy chỉ là cái ôm của sự chia tay, sau này em
cũng sẽ không gặp anh ấy nữa.”

Sẽ không gặp lại Lạc Hi nữa.

Đây chính là lời giải thích của Doãn Hạ Mạt, vì thế mà cũng không nên cố
chấp nữa, đúng không? Anh đã kết hôn với cô, tất cả đã trở thành sự
thật, với tính cách của Hạ Mạt, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có thêm
bất cứ quan hệ nào với Lạc Hi nữa, vì thế anh đã là người thắng cuộc,
Lạc Hi là kẻ thất bại, anh hà tất phải suy nghĩ nhiều như thế…

Lúc Doãn Trừng đưa cho Âu Thần tờ giấy li hôn, trong Âu Thần đã xuất hiện
những tia hi vọng về một viễn cảnh tốt đẹp, có lẽ cuộc hôn nhân này vẫn
có thể tiếp diễn, có lẽ anh có thể mãi mãi có Hạ Mạt. Vậy mà, trong cái
khoảnh khắc nhìn thấy cô và Lạc Hi ôm nhau trong đêm tuyết, giấc mộng
đẹp đẽ đó hoàn toàn bị vỡ vụn…





“Cho dù dùng thủ đoạn đê tiện này để khiến tao và cô ấy chia tay nhau, cô ấy sẽ yêu mày sao? Âu Thần, tao nói cho mày biết, Hạ Mạt sẽ không bao giờ
yêu mày! Trước đây không! Bây giờ cũng không! Cho dù mày có ép buộc cô
ấy lấy mày đi chăng nữa!”






“Có lẽ người mà em không nên gặp chính là anh.”

Nghẹn ngào, Âu Thần thẫn thờ nhìn vào đôi mắt của Hạ Mạt, ánh mắt cô bình
thản, nhưng hình như bình thản quá mức, làm mất đi vẻ tươi tắn vốn có
của cô.

“Có lúc anh cảm thấy, anh đã quá cậy thế và ngang ngược. Nếu như trong đời
em không có sự xuất hiện của anh, có lẽ em sẽ vui vẻ hơn…”

“Không phải thế!”

Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên, cô không ngừng lắc đầu.

“Nếu như lúc em mười một tuổi không gặp anh, bố Doãn của em có thể sẽ thất
nghiệp, em và Tiểu Trừng có thể sẽ phải quay trở về cô nhi viện, không
biết sẽ lưu lạc đến nơi nào, năm năm sau nếu như không gặp được anh,
Tiểu Trừng có thể sẽ không tìm thấy quả thận thích hợp.”

Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần bằng đôi mắt dịu dàng.

“Âu Thần, nếu không có anh, có lẽ em đã sớm rơi vào con đường tuyệt vọng
không có lối thoát, vì thế em rất cảm ơn vận mệnh đã cho em cơ hội được
gặp anh.”

“Nhưng…” Hơi thở của Âu Thần như bị nghẽn lại, tuy nhiên lý trí đã thức tỉnh
anh, Âu Thần nghẹn ngào nói, “em đã từng hận anh, lần này anh lại ép
buộc em, dùng quả thận ép em kết hôn với anh, em nên căm hận anh chứ?”

“Tất cả đều là lỗi của em,” Hạ Mạt ngước đầu lên, day dứt nói, “nếu như em
có thể làm nhiều hơn thế, nếu như sáu năm trước em có thể khiến anh tin
tưởng giữa em và Lạc Hi thực sự là không có gì, có lẽ những sự việc đáng tiếc này sẽ không xảy ra, vì thế em lấy tư cách gì để trách mắng anh
chứ…”.

“…”Âu Thần sững người.

“Còn hôm nay, tuy em và Lạc Hi chỉ là tình cờ gặp nhau, cái ôm mà anh trông
thấy cũng chỉ là một cách từ biệt, tuy nhiên một người cố chấp như anh
trông thấy nhất định sẽ cảm thấy bị tổn thương.” Đôi mắt Doãn Hạ Mạt
thoáng buồn, sau đó cố gắng gượng nở một nụ cười, chăm chú nhìn Âu Thần
và nói: “Em xin lỗi anh về chuyện tối hôm nay, anh… có thể tha thứ cho
em được không?”.

Lời xin lỗi này quá đột ngột này khiến cho Âu Thần sững sờ.

Doãn Hạ Mạt không hề tức giận, không hề bất mãn với kiểu ghen tuông vô lối
của anh, ngược lại cô vẫn dịu dàng giải