pacman, rainbows, and roller s
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325605

Bình chọn: 9.00/10/560 lượt.

có thể cảm nhận thấy sự chân
tình trong mắt của Hạ Mạt.

Nếu như lúc đầu anh không đoạt Hạ Mạt từ Lạc Hi…

Nếu như sau khi Tiểu Trừng mất, người luôn bên cạnh Hạ Mạt là Lạc Hi chứ không phải là anh…

Mặt biển xanh bao la.

Bờ cát dài vàng rực.

Dưới ánh mặt trời, hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm giống như bức
tranh sơn dầu đẹp được viền vàng xung quanh mà anh chính là người đã phá vỡ sự tồn tại của bức tranh đó.

“Thiếu gia!”

Một giọng nói quen thuộc làm Âu Thần bừng tỉnh, anh vội giấu ánh mắt u ám
của mình đi, quay đầu lại nhìn, hóa ra quản gia Thẩm, đã lâu lắm rồi
không gặp.

Sau khi Doãn Trừng qua đời, Hạ Mạt tinh thần hoảng loạn không chịu quay lại biệt thự nhà họ Âu mà về lại căn chung cư nhỏ ngày trước. Âu Thần cũng
không muốn để Hạ Mạt bị quấy rầy nhiều, nên anh đã để quản gia Thẩm ở
lại ngôi biệt thự mà không cần phải tới chỗ họ.

“Thiếu gia, đây là bức thư tôi vừa mới nhận được, hình như là…”

Quản gia Thẩm cố gắng hết sức khống chế sự căng thẳng trong giọng nói, nhưng hai tay cứ run run để lộ tâm trạng kích động của mình. Vừa rồi có một
anh chừng như là sinh viên đại học tới đứng trước cổng biệt thự nhà họ
Âu, anh ta nói là bạn học của cậu Trừng, cậu Trừng lúc còn sống đã nhờ
người bạn đó đem bức thư này đến giao lại. Quản gia Thẩm bất ngờ đến nỗi không để ý gì nữa, liền đem bức thư đó đến đưa tận tay cho thiếu gia.

“…hình như là thư của Trừng thiếu gia viết…”

Đó là một bức thư màu xanh nhạt, chữ viết trên bì thư rất đẹp.

“Tiểu Trừng?!”

Trong khu vực nghỉ, Trân Ân đang lúc nghĩ vẩn vơ nghe thấy hai từ đó, cô chết lặng hồi lâu, sau đó máu huyết trong người sôi lên, Trân Ân nhảy ra
khỏi chiếc ghế hét lên một tiếng, nhào tới vồ lấy bức thư trong tay quản gia Thẩm.

Thân người Âu Thần lúc đó cũng cứng đờ.

Anh dán mắt vào bức thư, góc phía dưới, bên phải bức thư màu xanh lam nhạt
đó, chỗ viết tên người gửi có một nét chữ rất quen thuộc.

“Trừng.”

Tiểu Trừng…

Trên phiến đã ngầm nơi xa kia, Doãn Hạ Mạt bồng dưng nghe thấy được cái tên
đó, cô từ từ quay người, Âu Thần bình tĩnh lại, anh cầm bức thư bước
nhanh về phía bờ biển nơi Hạ Mạt đang ngồi.

“Hạ Mạt! Bức thư này… của Tiểu Trừng…”

Âu Thần đưa bức thư cho Hạ Mạt, cổ họng anh tự dưng nghẹn cứng lại không
thể nói thêm được lời nào cả. Doãn Hạ Mạt đờ đẫn dán mắt nhìn bức thư
trong tay Âu Thần, đột nhiên cô đứng phắt dậy, Lạc Hi vội đỡ lấy Hạ Mạt, không để chân cô trượt phải đá vụn.

Gió biển mát lạnh nhè nhẹ thổi.

Doãn Hạ Mạt cầm bức thư từ trong tay Âu Thần, ngón tay cô run run.

Bức thư đó dường như là được gửi từ trên thiên đường xuống, trên bức thư
màu xanh lam nhạt đó không có dấu bưu điện, chỉ vẻn vẹn viết :

Người nhận thư “Chị gái”.

Người gửi thư “Trừng”.

Doãn Hạ Mạt ngắm nhìn bức thư đó rất lâu.

Hai giọt nước mắt rơi xuống làm ướt bì thư, nước mắt lan ra. Đó là màu bì
thư Tiểu Trừng thích dùng nhất, Tiểu Trừng nói màu xanh này là sắc màu
của biển cả, hợp nhất với màu mắt của cô.

Lá thư bên trong cũng cùng màu xanh lam nhạt.

Nét chữ thanh đẹp quen thuộc giống như đôi mắt trong veo của Tiểu Trừng
đang thì thầm gọi cô “Chị ơi”, như đang cười với cô, đang cùng cô nói
chuyện.

Chị!

Khi chị nhận được bức thư này thì em đã tới thiên đàng rồi. Chị đừng đau
lòng nhé, em ở trên đây ngoài những lúc nhớ chị ra thì tất cả đều rất
tốt.


Chị! Em thật sự không muốn rời xa chị đâu…

Nhưng, cũng giống như chị từng nói, ông trời rất là công bằng, ông trời ban
cho người ta một cái gì đó thì cũng sẽ lấy đi cái gì khác của họ. Ông
trời ban chị cho em để chị làm chị của em, để em làm em của chị, đó là
ông trời đã ban cho em điều may mắn và hạnh phúc nhất rồi.


Chị! Chị biết em yêu chị nhiều lắm không, nếu như ông trời cho em chọn lại
thì một trăm lần em cũng muốn chọn làm em của chị, còn những thứ khác em không cần.


Cho nên, em thực sự đang rất hạnh phúc.

Chị, chị đừng quá đau lòng vì sự ra đi của em, được không chị? Em chẳng qua
chỉ tạm thời rời xa chị một thời gian, không lâu em sẽ quay trở về bên
chị. Trong những ngày em rời xa chị này, chị phải sống thật tốt đấy,
sống vui vẻ, thay em đi ngắm những cảnh đẹp ở khắp mọi nơi, thay em đi
ăn những đồ ăn ngon khắp nơi, không được ốm, không được mệt mỏi.


Chị! Em chỉ tạm xa chị một thời gian thôi, kiếp sau em sẽ trở về bên chị,
lúc đó em hy vọng em sẽ là anh của chị để em chăm sóc chị, chiều chị như một nàng công chúa. Có lẽ không phải đợi lâu nữa đâu, em sẽ quay trở
về, có lẽ em đã trở thành đứa bé ở trong bụng chị rồi đó.


Hì hì, chị nhìn xem, chẳng qua chị tạm thời không nhìn thấy em, do đó em ở trên trời mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị. Mỗi lúc nhìn thấy chị cười em sẽ vui gấp trăm lần, mỗi lần nhìn thấy chị buồn đau em sẽ đau l