80s toys - Atari. I still have
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325615

Bình chọn: 7.5.00/10/561 lượt.

không?

Nhưng, từ sau khi tiếp nhận tham gia đóng bộ phim Họa cảnh, Doãn Hạ Mạt dường như đang dần dần hồi phục, cô không còn ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ phòng khách suốt cả ngày nữa, mà hàng ngày chỉ yên lặng
đọc kịch bản. Cùng với những trang kịch bản được lật giở, sự biểu cảm
của Doãn Hạ Mạt ngầm ước chừng cũng có sự thay đổi biến hóa lúc vui lúc
buồn, giống như là đang có sự gửi gắm mới, từ trong thế giới bị khép kín của bản thân mình đổi thành thế giới của câu chuyện trong phim.

Nếu như Âu Thần ngăn cản Hạ Mạt đóng phim, Hạ Mạt sẽ lại trở về trong cái tổ kén ngày xưa không?

Nhưng sự lo lắng của Trân Ân hình như là thừa, Âu Thần dường như không hề để ý đến sự tham gia vai diễn của Lạc Hi, Âu Thần tiếp tục giao công việc
của Tập đoàn Âu Thị cho những nhân viên cấp dưới xử lý, còn mình vẫn
ngày ngày ở bên Hạ Mạt, anh thậm chí còn bắt đầu học cách tự tay làm cơm cho Hạ Mạt.

Hôm nay là ngày bộ phim Họa cảnh bắt đầu chính thức bấm máy. Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người Doãn
Hạ Mạt, kịch bản đặt lên đầu gối cô. Âu Thần bưng một chiếc khay từ
trong bếp lên, mùi thơm của đồ ăn sáng tỏa ra khắp không trung. Âu Thần
đặt cốc sữa nóng trước mặt Doãn Hạ Mạt, sau đó anh cẩn thận đưa lên môi
cô miếng bánh sandwich kẹp trứng chiên vàng ở giữa, thêm mấy miếng lạp
xưởng nóng, chút rau sống.

“Hạ Mạt, ăn một chút em nhé? Hôm nay có lẽ phải diễn ở trường quay lâu đó…”

Âu Thần hết lòng nhẹ nhàng nói, anh đặt miếng bánh sandwich lên môi Hạ
Mạt, “… nếu như không ăn gì, không có sức khỏe tốt, ngộ nhỡ đang quay
phim em lại mệt mỏi thì làm thế nào…”.

“Ăn một chút…”

“Ngoan…”

“Trứng rán thơm cực, em nếm thử coi, rất ngon…” Bàn tay Âu Thần đang cầm miếng bánh sandwich có mấy vết bỏng do bị dầu bắn, không biết đã làm hỏng bao nhiêu quả trứng rốt cuộc mới có thể có được thành quả trứng rán vàng
đẹp như thế này.

Nhìn những vết bỏng trên tay Âu Thần.

Hàng mi Doãn Hạ Mạt khe khẽ rung rung, cô yên lặng ngắm nhìn, ánh mắt của cô hướng về phía Âu Thần đang ngồi xổm trước mặt mình, trong đáy mắt có sự xúc động như sóng nước đang chuẩn bị tuôn trào. Sau đó Hạ Mạt cắn một
miếng bánh sandwich trên tay Âu Thần nhai chầm chậm rồi từ từ nuốt.

Vì quá căng thẳng nên cánh tay của Âu Thần cứ cứng đờ trước mặt Hạ Mạt!

Cô không nhổ ra!

Lần này cô đã ăn vào mà không nhổ ra!

Niềm vui trùm khắp lên người Âu Thần, anh thậm chí chưa để ý đến việc xác
định xem ánh mắt của cô vừa nhìn anh có phải là ảo giác của mình hay
không. Âu Thần khẽ đặt cốc sữa lên môi Hạ Mạt, anh căng thẳng nín thở
nói :

“Uống thêm chút sữa bò nữa đi em.”

Một kỳ tích đã xảy ra, cô đã uống sữa xong lại ăn mấy miếng bánh sandwich,
tuy rằng cô ăn còn rất ít, nhưng đối với Âu Thần mà nói, điều này đã quá đủ để khiến anh sướng phát điên lên rồi.

Dọn xong bữa sáng, Âu Thần đặt cuốn kịch bản trên gối Hạ Mạt vào trong túi
xách tùy thân của cô, giúp cô mặc áo khoác, lấy xe chở cô đến tận trường quay. Tâm trạng của Âu Thần quá đỗi vui sướng đến nỗi trong lúc đang
lái xe, đôi môi của anh lúc nào cũng tủm tỉm cười.

Trân Ân vẫn còn thấy lo lo.

Tình hình tinh thần của Doãn Hạ Mạt như vậy chẳng hiểu có thể tham gia đóng
phim được không? Cô ấy có thể nhớ lời thoại, dưới ánh đèn tụ quang cường độ cao và trước mặt mọi người đang tụ tập, cô có thể diễn suôn sẻ và
nói trôi chảy những lời thoại không?

Ngày đầu tiên bộ phim được chính thức bấm máy, lòng dạ Trân Ân cứ như có lửa đốt vậy. Thế rồi cùng với tiếng đạo diễn Ngô hô to, “Action!”, dưới ánh sáng đèn rọi vào mắt, Hạ Mạt đột nhiên trở nên họat bát hẳn!

Trước ống kính máy quay.

Đêm khuya, Hạ Mạt đang đứng sắp xếp hàng hóa bên cạnh giá hàng trong siêu
thị bỗng dỏng tai nghe, là Lạc Hi đang cười vui vẻ, tay ôm một đống bản
nháp những tranh vẽ chép lại từ những bức tranh trong buổi triển lãm
xuất hiện trước cửa siêu thị đang gọi cô.

Ống kính đặc tả tiến lại gần gương mặt Hạ Mạt.

Nụ cười trên môi Hạ Mạt giống như bông hoa đang hé nở, cô đưa mắt nhìn về
phía Lạc Hi giống như đang trông chờ kho báu đáng kiêu hãnh nhất trên
thế giới này. Ánh hào quang hạnh phúc trong đôi mắt cô như biển lớn tràn đầy…



Mặt đất đầy máu.

Doãn Hạ Mạt sợ hãi hoảng loạn ôm Lạc Hi bị đạn bắn trúng ngực, điên cuồng la hét, nước mắt hoảng loạn lã chã rơi trên gương mặt tái mét của Lạc Hi.
Hạ Mạt bịt vết thương đang chảy máu trên ngực Lạc Hi, toàn thân run rẩy
tuyệt vọng, cổ họng nghẹn ngào gào thét…



Trân Ân đứng ở ngoài nhìn Hạ Mạt đang bị bảy tám chiếc máy quay phim bao
vây, Hạ Mạt lúc này giống như Hạ Mạt trước khi Tiểu Trừng qua đời, ánh
đèn đang chiếu rọi trên thân người cô hoặc khóc hoặc cười trước ống
kính, dồn hết tất cả tình cảm vào câu chuyện trong phim, mỗi nụ cười,
mỗi giọt nước mắt đều xúc động lòng người.

Hay là Hạ Mạt sẽ ổn lên chăng?

Trân Ân thì thầm cầu nguyện, cầu nguy